Ngại với Cố Nam Nam lì lợm la liếm cuối cùng Lâm Khả Nhi vẫn là đáp ứng giúp cô ngẫm lại biện pháp.
Tập đoàn Lâm thị.
“Anh à, coi như em xin anh, được không, Nam Nam cô ấy là bạn tốt của em, em không thể nhìn cô ấy lâm vào khốn cảnh thấy chết mà không cứu.”
Tuy rằng rất muốn giúp cô, nhưng người mà Lâm Khả Nhi nghĩ đến cũng chỉ có một mình anh trai Lâm Lập Sâm.
Lâm Lập Sâm ngồi trên sô pha, tây trang màu trắng trên người hắn phá lệ ôn nhã sáng ngời, nhìn như thế nào cũng đều là một quý ông khiêm tốn, nhưng lời nói ra lại vô tình đến hít thở không thông, “Chuyện này, anh không giúp được.”
“Anh à, anh biết em rất ít khi cầu xin anh, nếu không phải lần này thật sự không có cách nào, em cũng sẽ không tới tìm anh, anh à, anh liền giúp cho em lần này đi!” Lâm Khả Nhi xem như ăn nói khép nép.
Nhưng cô như thế nào Lâm Lập Sâm chính là không đáp ứng, cuối cùng mắt thấy không có kết quả, Lâm Khả Nhi đứng dậy, “Coi như em nhìn lầm người!”
Sau đó rời khỏi công ty.
Bên dưới công ty, Cố Nam Nam còn đang nôn nóng chờ đợi, cũng không biết Khả Nhi đi lên có thể có kết quả gì hay không.
Nhưng cô như thế nào cũng không ngờ đến, ở trước cửa tập đoàn Lâm thị tự nhiên vẫn có thể gặp được Du Minh Tuấn.
Du Minh Tuấn mặc áo sơ mi màu lam với cà vạt màu sáng và một bộ tây trang hồng nhạt, nhìn qua thực lạ mắt như là dân chơi thành phố, Cố Nam Nam đứng xa xa nhìn hắn đang đi về phía cô, trái tim hung hăng đau đớn một chút.
Cô cho rằng cô sẽ không đau nữa, có thể kiên cường nói cho chính mình một mình cũng có thể sống thật tốt, vậy mà vừa nhìn thấy hắn đến, bức tường thành mạnh mẽ trong lòng được dựng nên trong phút chốc ầm ầm đổ sập, không đau lòng, mắt cũng đi theo can thiệp.
Định xoay người rời đi, Du Minh Tuấn lại vừa lúc thấy cô, bước hai bước đến trước mặt cô, một phen giữ chặt lấy tay cô, “Nam Nam, tại sao em lại ở chỗ này?”
Du Minh Tuấn tuấn mỹ trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, sự quan tâm như là đang âu yếm người phụ nữ của chính mình, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn cùng người phụ nữ khác kết hôn, có lẽ
đến bây giờ, cô sẽ cho rằng người Du Minh Tuấn yêu chính là cô!
Thực buồn cười, phải không?
Khi muốn gặp hắn, tìm khắp thành phố cũng không tìm thấy được, nhưng khi không muốn gặp…… Một cái xoay người liền có thể nhìn thấy.
Phải thể hiện cảm xúc, đây là tình yêu vô nghĩa, nó làm tổn thương người khác.
Cố Nam Nam cười lạnh, “Tôi từ khi nào lại có quan hệ với tổng giám đốc Du đây?”
Cô cả người dường như mọc gai, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ chính mình không bị thương.
Du Minh Tuấn nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, nhìn ra được tới tinh thần diện mạo cũng không được tốt, đáy mắt còn mang theo quầng thâm dày nặng, giọng nói đần độn, “Nam Nam, chúng ta từ bao giờ lại trở nên xa lạ như thế?”
Cô đương nhiên đem quầng thâm trên mắt hắn coi như là kết quả của một đêm chiến đấu hăng hái.
Xét cho cùng đó cũng là một cặp vợ chồng mới cưới dành thời gian cho nhau.
“Xa lạ?” Cố Nam Nam cười, cười đến vô tâm không phổi, “Tổng giám đốc Du, anh dùng lời nói như vậy chẳng lẽ không sợ vợ của anh ghen sao?”
“Nam Nam, xin em hãy tin anh, anh là có nỗi khổ” Nếu có thể, hắn cũng không muốn biến thành cái dạng như hiện tại này.
Cố Nam Nam mắt đỏ hoe, đỏ sậm tức giận, cánh môi ngăn không được run rẩy, “Du Minh Tuấn, anh cùng vợ anh vừa trãi qua một đêm tân hôn đẹp, nay anh liền nói cái gì mà có nỗi khổ, anh xem tôi là con nít lên ba định lừa gạt tôi sao? Hay là Cố Nam Nam tôi một dạ đến già ở trong mắt anh luôn là một con ngốc?”
Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác, cho rằng cô sẽ tin?
Cố Nam Nam ngón tay hơi hướng vào lòng bàn tay, rồi mới nắm chặt, trầm giọng, “Anh nói anh có nỗi khổ, tôi sẽ nghe, anh nói ra đi!”
Cô thật sự muốn biết, rốt cuộc là nỗi khổ gì có thể làm hắn vô tình chôn vùi tình yêu nhiều năm của bọn họ như thế!