Cố Nam Nam hồ nghi, chần chờ một lát, vẫn tiếp nhận tờ báo, định chữ vừa thấy, thân thể nhẹ run rẩy lên, tay cầm tờ báo mất tự nhiên, tờ báo bị cô siết chặt đến không thành bộ dáng, dùng sức cắn răng, "Vô sỉ, lưu manh!"
Đầu trang báo lớn đưa tin 《 Cô hai Cố gia đêm khuya đến quán bar mua say, cùng đàn ông xa lạ thể hiện tình cảm mãnh liệt, đời sống riêng tư vô cùng thối nát 》.
"Khốn kiếp, cái này căn bản không phải sự thật." Cố Nam Nam tức giận, hung hăng ném tờ báo xuống đất, "Mình bây giờ sẽ đi tìm hắn tính sổ."
Cố Nam Nam không cần nghĩ lại cũng biết chuyện này rốt cuộc là do ai làm, trừ bỏ tên ngưu lan đểu cáng kia ra, sẽ không có người thứ hai. Vì có thể có được cô, thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Quan trọng là, ở trong lòng hắn căn bản không có cái gọi là yêu, sở dĩ quấn lấy cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Loại người đem tình cảm ra làm trò đùa con nít, cô mới không dễ dàng thỏa hiệp.
"Nam Nam!" Lâm Khả Nhi lập tức giữ chặt Cố Nam Nam, "Cậu trước tiên đừng kích động, cậu bây giờ chỉ biết đi loại kế hắn. Chẳng lẽ cậu còn nhìn không ra, mục đích của hắn chính là cố ý chọc tức cậu."
"Mình biết, nhưng mà mình tức! Hơn nữa......"
Chuyện hệ trọng như thế, nếu mà truyền tới tai ba mẹ và chị, bọn họ nhất định sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, không chừng còn sẽ đuổi cô ra ngoài, không nhận cô là con gái.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy một lát đều không thể chờ đợi.
Buông tay Lâm Khả Nhi ra, "Khả Nhi, mình cần phải đi tìm hắn, không thể bởi vì chuyện này mà liên lụy người nhà của mình."
"Mình cùng cậu đi." Thấy không thể khuyên cô, Lâm Khả Nhi đành phải cùng cô đi.
"Không được, Khả Nhi đây là chuyện của mình, mình không muốn cậu liên lụy vào đó." Giống như Khả Nhi, thế lực của người nọ ở thủ đô chỉ che tay, vì vậy cô không cần phải kéo Khả Nhi vào.
"Nam Nam......"
"Được, Khả Nhi đừng cãi nhau nữa, chuyện này mình đã quyết định." Cố Nam Nam nhẹ nhàng đem Lâm Khả Nhi ôm vào trong ngực, giọng nói vô cùng dịu
dàng, "Khả Nhi, nếu như cậu cũng xảy ra chuyện gì......Mình cả đời sẽ không an bình."
Giọng lạc xuống, không quay đầu liền rời đi.
-
Thật không hổ là người nổi tiếng, chỉ trong chốc lát Cố Nam Nam đã tìm được công ty của tên khốn đó.
Nhưng đang lúc cô chuẩn bị xông vào để chiến đấu sống chết với Mặc Lệ Tước, lại bị bảo vệ ở cửa cản lại.
Bảo vệ yêu cầu cô báo tên.
Cố Nam Nam đàn áp lửa giận đầy người, giọng nói mềm mại nhất có thể, "Cố Nam Nam."
Ban đầu cho rằng xong sẽ có thể đi vào, lại nghe đến bảo vệ, "Cô Cố, rất xin lỗi nhưng tổng giám đốc của chúng tôi đã nói, Cố Nam Nam và chó, không được vào."
Lúc này lửa giận đang đè ép ở trong lòng cuối cùng ngăn lại không được, bùng phát như núi lửa, "Anh nói gì, anh bây giờ đi nói với hắn ta, bảo hắn ta bây giờ liền tới gặp tôi, nếu không tôi sẽ phá nát công ty hắn."
Bảo vệ bán tín bán nghi, trong lòng lại thầm nghĩ, hù dọa người khác cũng phải nói sự thật đi, nói những lời này ra ai sẽ tin?
Cũng không nhìn xem nơi này rốt cuộc là công ty ai, cô muốn phá là có thể phá sao?
Nhưng mà, hắn nghĩ sai rồi, người trước mắt hắn không phải là một người bình thường.
Thấy bảo vệ không có ý truyền lời lại, Cố Nam Nam đã lấy tới một cái ghế không biết từ nơi nào vung lên chuẩn bị phá cánh cửa bằng pha lê--
Bảo vệ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thực sự phá, thân làm bảo vệ đây chính là hắn sơ suất, đã hiểu rồi.
Rơi vào đường cùng đành phải thỏa hiệp, "Xin cô Cố bớt giận, đừng kích động đừng kích động, nếu không tôi thế cô đi hỏi một chút!"
Cố Nam Nam buông ghế, hơi khom người hai tay tùy ý tựa ở trên ghế, nói với bảo vệ: "Mau đi đi, còn ngây ra làm gì?"