Vừa ra tới cổng lớn, cô đã bắt gặp khuôn mặt cao ngạo của tiểu ca ăn vạ đang đi đến.
Cô tức giận gầm nhẹ, "Nhìn cái gì mà nhìn......Chưa từng gặp qua con gái khóc à!"
Cố Nam Nam lau đi nước mắt lần nữa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một gương mặt không muốn nhìn thấy.
Mặc Lệ Tước nhàn nhạt lên tiếng, "Thật xấu hổ."
"Chuyện này liên quan gì đến anh, chỉ muốn nhìn tôi rồi chê cười? Đại thúc, anh không phải đã tới thời mãn kinh sớm chứ!"
Mặc Lệ Tước đen mặt.
Cố Nam Nam nói tiếp, "Tôi nói anh là người như vậy à, tôi vừa rồi không phải đã cho anh danh thiếp sao? Vậy mà nôn nóng không chờ được liền đuổi tới nơi này như vậy? Chẳng lẽ sợ tôi không có tiền cho anh, hay là lo lắng danh thiếp là giả?"
Không chờ đối phương nói, Cố Nam Nam đã từ trong túi móc ra hai tờ một trăm NDT đập vào trong tay Mặc Lệ Tước, "Được, bây giờ tôi cho anh được chưa!"
Nói xong kéo Lâm Khả Nhi vẻ mặt cao ngạo rời đi.
Cô gái giống như bóng ma liền biến mất, chỉ còn lại Mặc Lệ Tước trong tay cầm hai tờ một trăm tiền mặt đỏ tươi.
Mặc Lệ Tước lập tức xoa nhẹ nắm giấy tiền mặt từ Cố Nam Nam, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.
Hắn nheo con mắt lạnh tanh lại, trong giọng nói xẹt qua ánh đao, "Tra cho tôi cô gái này, tỉ mỉ kỹ càng tất cả các chi tiết, càng nhanh càng tốt!"
"Á, tổng giám đốc, kỳ thật cô ấy cũng không phải cố ý hơn nữa tựa hồ cũng rất thảm hại, nếu không, thôi bỏ qua đi!" Dương thư ký đang lo lắng tổng giám đốc có phải cảm thấy hứng thú với cô gái này hay không?
Cô ngày thường nhàn hạ hay xem qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, bên trong đều là viết như thế này.
Đúng nếu là như vậy, bấy lâu nay cô ở bên cạnh tổng giám đốc nhiều năm như vậy không phải là đã lãng phí thanh xuân một cách vô ích?
Mặc Lệ Tước kiếm mắt lạnh lẽo đưa ra lựa chọn, lạnh giọng, "Tôi chỉ thích người biết nghe lời."
"Vâng, tôi lập tức đi tra."
--------
Ban đêm...
Zero Bar.
Cố Nam Nam nằm trên bàn rượu, uống đến say mèm, miệng còn không ngừng rên rỉ bài hát.
"Hey yeah, hey yeah......Bây giờ đàn ông đều là cặn bã, thấy mỹ nhân lập tức thượng a, người phụ nữ nhỏ bé bị vứt bỏ......Hey yeah, hey yeah, hey hey hey yeah......"
Một bên uống rượu, một bên gào khóc.
Trong lòng khó chịu cực kỳ, giống như đang bị ai đó đào sâu trong tim.
Rượu nửa
say, nội tâm vẫn còn tỉnh táo, nên nỗi đau này vẫn là kịch liệt đau.
Cũng không đúng bởi vì uống rượu có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Cố Nam Nam tuyệt vọng gõ ngực, bĩu môi lải nhải, "Kêu mày không được đau, mày không nghe thấy sao!"
"Người tao không cần mày, mày còn đau......Hum...... Đau cũng có cái tác dụng gì chứ! Cút, cút, cút!!!"
Ở trên bàn của cô đã tứ tung ngang dọc rất nhiều chai rượu cạn.
Cố Nam Nam duỗi tay sờ soạng lung tung một hồi, tất cả rượu đều đã một lần đổ vào miệng cô, "Hả? Không có rượu?"
Hai mắt Cố Nam Nam hơi mở, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt mê ly tăng thêm phần mê người, cô lảo đảo đứng dậy, oai oai đánh tới đánh tới, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Rượu, rượu, tôi muốn rượu."
Không biết như thế nào, Cố Nam Nam đi đến thang máy, tiện tay ấn phím nút, còn lại dựa vào vách trong thang máy nghỉ ngơi, cứ như vậy, đi lên tầng trên cùng xa hoa đến phòng tổng giám đốc.
Cô lập tức mở cửa phòng ra, vào phòng nhìn một lượt, phòng ngủ một màu trắng ngọc, trên cái bàn trước ghế sô pha bày một chai rượu được đặt trong khay trà, không nói hai lời liền uống hết sạch, sau đó nặng nề ngã xuống chiếc giường lớn êm ái ngủ thật say.
Lúc này Mặc Lệ Tước đang cùng mấy bạn thân ngồi ở quầy bar trong phòng riêng.
Vốn là hôn lễ của em gái, bởi vì tâm tình không được thoải mái nên mời anh em đến quầy bar uống rượu.
"Lệ Tước, cậu uống cũng không ít, chai này xong, tạm nghỉ!" Ngự Phong ý bảo Tư Bạch một bên rót rượu, Tư Bạch do dự một chút, vẫn là rót cho cả ba người.
Ngự Phong buông chiếc ly, híp mắt nhìn Mặc Lệ Tước, "Được rồi, anh em cũng chỉ có thể đến đây, tôi cho cậu mượn tạm phòng ở tầng trên cùng, ngủ một giấc thật say, mọi chuyện hôm nay đều quên hết đi!"