Mặc Lệ Tước rất đúng lúc phối hợp cô, giọng nói tao nhã lạnh lùng, “Có thể.”
“Anh!”
Cố Nam Nam bắt đầu giãy giụa, “Đúng là đàn gảy tai trâu, buông tôi ra.”
“Cô vẫn không nói?” Mặc Lệ Tước lạnh lùng uy hiếp.
Cố Nam Nam cũng giận lên, thần sắc có chút mạnh mẽ hỏi, “Nếu tôi không nói thì sao?”
“Thượng cô.” Hắn trả lời dứt khoác ngắn gọn.
Cố Nam Nam vung tay bay về phía hắn, nhưng tay lập tức bị giữ lại giữa không trung, hắn tiến đến gần cô, hơi thở ấm áp phà lên trên mặt cô, nhẹ nhàng nóng bỏng, khiến cô ngay lập tức nghĩ đến những chuyện xảy ra cùng hắn ở biệt thự, khuôn mặt cũng có chút không được tự nhiên, vội vội vàng vàng dời đi ánh mắt, “Tôi không có nói gì cả.”
Mặc Lệ Tước dường như không làm cô khó xử, cả người lười biếng ngã ra phía sau, nửa đôi mắt hẹp dài nhìn cô, “Tôi rất muốn biết tại sao cô lại nói như thế?”
Cái gì mà hắn sẽ không thể yêu? Hắn rất muốn biết tại sao cô lại nhận xét hắn như vậy.
“Tại sao tôi cũng không biết, mặc dù ngày thường anh rất hung hăng, siêu cấp hung hăng hơn nữa là tàn nhẫn máu lạnh, nhưng đôi khi một người cũng sẽ phải tiếp xúc với loại cảm giác buồn cô đơn, cho nên tôi nghĩ anh có phải bị tình yêu tổn thương hay không, hoặc là anh yêu người không yêu anh, anh chỉ có thể bảo vệ hạnh phúc của cô ấy từ xa…… hay gì đó……”
Mặc dù đây chỉ là cô trống rỗng bịa đặt.
Chẳng qua là muốn giảm bớt tình trạng xấu hổ như bây giờ thôi.
Ánh mắt Mặc Lệ Tước hơi mở, trong mắt không mang theo bất cứ ý cười nào, mà là vẻ mặt nghiêm túc và sâu sắc nhìn chăm chú vào cô.
Loại ánh mắt thần bí mà lại nguy hiểm này làm cô không tự giác muốn di chuyển sang một bên ghế trống, không ngờ cơ thể lại bị hắn giam cầm, cô chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, “Như thế nào, tôi nói không đúng?”
“Dừng xe.” Mặc Lệ Tước đột nhiên ra lệnh cho quản gia Bá Đặc.
Trong lòng Cố Nam Nam như có hàng chục ngàn con ngựa gào thét lao nhanh qua.
Tình huống đặc biệt này là gì, không phải là nổi
giận, muốn ném cô giữa đường chứ!
Thật muốn như vậy, người đàn ông này cũng thật đặc biệt cặn bã.
Dù sao từ lúc biết hắn đến nay, hắn vẫn luôn lấy bộ mặt cặn bã ra kỳ người, cho nên muốn ném cô xuống xe, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Đang lúc cô nghĩ chính mình nhất định sẽ bị ném xuống một cách tàn nhẫn, chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra, xuống xe không phải là cô mà là Mặc Lệ Tước.
Sau khi Mặc Lệ Tước xuống xe nói với quản gia Bá Đặc, “Đưa cô Cố trở về.”
“Nhưng mà thiếu gia ngài……”
“Không sao.”
“Ây?” Cố Nam Nam cảm thấy thật kỳ lạ, đây là một màn diễn đúng không?
Mặc Lệ Tước không để ý đến đáy mắt nghi hoặc của Cố Nam Nam, chỉ vân đạm phong khinh mở miệng, “Cô có thời gian cả buổi chiều để sắp xếp lại những thứ cần mang đến, tối nay tôi đến đón cô.”
“Mặc Lệ Tước, anh có ý gì?”
Cố Nam Nam càng thêm mù mịt, trong hồ lô của hắn bán cái gì? Cả người âm tình bất định, lúc thì tốt, lúc thì xấu, cuối cùng cái nào mới thật sự là hắn.
Hơn nữa, loại phương pháp yêu thương này của hắn cũng thật nhiệt tình kỳ lạ, như là cô sắp phải gả đi vậy.
Trên khuôn mặt đẹp trai của hắn xẹt qua một nụ cười nhạt tao nhã, thậm chí còn có chút phóng đại sờ sờ đầu cô, “Chẳng lẽ biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Đương nhiên là cưới cô.”
Cho đến khi Mặc Lệ Tước lên xe taxi rời đi, Cố Nam Nam vẫn còn ngu ngơ tại chỗ, hồi lâu mới hiểu được, hướng đến bóng dáng sắp biến mất rống giận, “Mặc Lệ Tước, đồ khốn kiếp, ai muốn gả cho anh, đừng lung tung kiểm soát cuộc sống của người khác!”