Lời nói của Cố Nam Nam ngay sau đó đã bị bao phủ bởi lời nói của quản gia Phúc Bá.
"Lão gia......" Phúc Bá nhìn Cố Chấn Hải bên cạnh Cố Nam Nam, muốn nói lại thôi, biểu cảm cũng rất kỳ quái.
"Có việc gì thì nói đi!"
Được Cố Chấn Hải cho phép, Phúc Bá mới chậm rãi mở miệng, "Là Du tiên sinh đến."
Vừa nói đến Du tiên sinh Cố Chấn Hải và mẹ Văn Tú trên mặt đang tươi cười lập tức biến mất, tỏ vẻ không hài lòng cùng tức giận.
Biểu cảm của hai người biến hóa quá lớn, hơn nữa ba mẹ của cô luôn luôn nhân từ rất ít khi không hài lòng với ai.
"Ba mẹ, hai người xảy ra chuyện gì?"
"Con người cặn bã kia còn dám đến? Bây giờ tôi sẽ đi đánh gãy chân nó." Cố Chấn Hải tức giận cầm lấy chổi lông gà trên sô pha muốn lao ra.
Bị mẹ Văn Tú ôm xuống, "Chấn Hải, ông bình tĩnh một chút."
Sự thay đổi bất thình lình này làm Cố Nam Nam rất ngạc nhiên, đồng thời cũng nghĩ đến, Du tiên sinh trong miệng quản gia Phúc Bá là ai.
Hai người đàn ông lớn tuổi vẫn đang tranh luận, một người muốn lao ra ngoài, một người ngăn cản không cho, chị gái một bên khuyên can, gia đình rõ ràng rất hạnh phúc chỉ vì một cái tên mà trở nên bất hòa.
Cố Nam Nam nổi giận đùng đùng mở cửa xông ra ngoài.
Sau lưng truyền đến giọng nói ba mẹ cũng mặc kệ.
Lập tức tiến thẳng đến cửa.
Du Minh Tuấn vẻ mặt nôn nóng đang ở ngoài cửa đi tới đi lui.
Trong lòng Cố Nam Nam cười lạnh một tiếng, lúc đi đến cũng không mở cửa, hai tay vây quanh trước ngực, "Anh đến đây làm gì?"
Đây đã là lần thứ ba hắn đến, ban đầu hắn chỉ muốn hỏi người nhà Cố gia Cố Nam Nam đang ở đâu, đã có thể nhìn thấy Cố Nam Nam hắn rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất vui mừng, đi nhanh đến cạnh cửa, vươn tay nắm lấy song sắt cửa lớn, kích động, "Nam Nam, cuối cùng anh cũng nhìn thấy em."
"Du tiên sinh ăn no không có chuyện gì làm phải không? Mặc kệ vợ mình, lại đến đây gặp bạn gái cũ, anh không sợ sau khi vợ anh biết sẽ xé anh ra sao?" Cố Nam Nam châm chọc mỉa mai.
Trước tiên không nói chuyện tình yêu, bây giờ Cố Nam Nam thập phần không muốn nhìn thấy Du Minh Tuấn, bởi vì hắn đã không còn là một người dịu dàng trong tâm trí
cô nữa.
Lúc trước hắn chỉ dành dịu dàng cùng tình yêu cho cô là người hắn yêu nhất trên thế giới này, bây giờ thì sao?
Có một số việc lúc tuổi trẻ hứa hẹn thật sự không thể xem như nghiêm túc, một khi bạn quay lưng lại nó sẽ trở thành một trò đùa.
Ban đầu đã từng yêu nhau như vậy, đến bây giờ biến thành vừa thấy mặt liền hết sức đỏ mắt như gặp phải kẻ thù, trong lòng Du Minh Tuấn cũng rất hụt hẫng, tính tình vẫn nhẫn nại với Cố Nam Nam, "Nam Nam, anh thật sự bất đắc dĩ có khổ tâm, xin em hãy tin anh!"
Cố Nam Nam nở nụ cười, trong mắt sâu không thấy đáy tràn ngập ghét bỏ cùng khinh thường, "Anh cũng chỉ biết nói một câu này thôi sao, Du Minh Tuấn, loại chuyện xưa già cỗi này của anh, anh thấy dễ nghe, nhưng tôi đã nghe đến mệt mỏi rồi, bây giờ nghe đến chỉ cảm thấy ghê tởm."
"Nam Nam, em mở cửa chúng ta nói chuyện!"
Cố Nam Nam vốn không muốn cho hắn cơ hội này, nhưng nghĩ đến nếu chuyện không thể giải quyết, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn như kẻ điên quấy rầy gia đình cô, nghĩ đến đây, Cố Nam Nam mở cửa ra. Nhưng không để hắn tiến vào, mà là cô đi ra ngoài.
"Được, bây giờ tôi ra đến rồi, có chuyện gì thì nhanh lên."
"Nam Nam, chúng ta đến chỗ khác, anh sẽ giải thích từng chút một với em!"
Gia đình nhìn thấy Cố Nam Nam lên xe, cho rằng đứa nhóc kia gây bất lợi cho con gái mình, cũng bất chấp mặt khác vội vàng lao ra muốn đi tìm Du Minh Tuấn lý luận, nhưng đã bị Cố Nam Ân chắn ở cửa.
"Ba, mẹ, Nam Nam không phải trẻ con, có một số việc em ấy phải tự mình đối mặt."
Hơn nữa, chuyện riêng của hai người, người ngoài làm sao có thể hiểu được những nỗi đau cùng ngọt ngào bên trong đó?
Bọn họ là người từng trải, không phải rất rõ ràng sao?
Muốn tháo chuông phải cần người buộc chuông.