“Vậy sao?” Khóe miệng hắn giơ lên mang theo hơi lạnh bạc tình, ngón tay thon dài từ trên má không phấn của cô trượt xuống chiếc cổ dài thanh tú, đáy mắt lạnh lùng cùng độ cung trên khóe miệng của hắn hoàn toàn trái ngược nhau, “Người dám như thế với tôi, cô là người đầu tiên.”
Cố Nam Nam khinh thường, liều mạng quay đầu phản kháng.
Lúc này im lặng trong quán cà phê cũng dần trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều nhìn hai người bằng ánh mắt kì quái xen lẫn thú vị.
Cố Nam Nam lúc này mới nhận ra bọn họ còn đang trong quán cà phê, hai người ái muội đang bị mọi người xem như trò khỉ mà cùng đến thưởng thức.
Cố Nam Nam rất tức giận, lập tức đổ hết cơn giận dữ lên Mặc Lệ Tước, kéo tay hắn qua cắn xuống một cách tàn nhẫn.
Miệng cô cắn rất mạnh, Mặc Lệ Tước chỉ khẽ nhíu mày, không kêu rên một tiếng tùy ý để cô cắn, cho đến khi nghe thấy mùi tanh và máu chảy ra, cô mới nhả, sau khi nhả ra nhìn chằm chằm vào hắn bằng vẻ mặt mạnh mẽ, dùng ánh mắt nói cho hắn rằng, đây là hắn xứng đáng.
Cô mỉm cười, cười đến xuân tâm nhộn nhạo, “Tôi còn là người dám cắn anh đúng không, tôi cũng là người đầu tiên sao?”
Hắn vươn tay liếm lên miệng vết thương mà cô vừa cắn, hình dáng tinh tế rõ ràng, ánh mắt u ám liếc nhìn cô, một loại tà tứ không rõ từ trên người hắn lan tràn, khiến cho đám đông phải hét lên.
Sau đó một giọng nói sâu kín từ trong miệng hắn truyền ra, “Ăn ngon không?”
“……”
“Ăn xong rồi thì đến lượt tôi đúng không?”
“……”
Người đàn ông này từ khi sinh ra đã là một cái phôi hồ ly tinh, một cử động tuy đơn giản bình thường như vậy cũng có thể làm lay động lòng người.
Thật sự tim cô có rung động một chút, chẳng qua là không liên quan gì đến tình yêu.
Nhưng khí tản ra trên người hắn cùng hệ số nguy hiểm có quan hệ trực tiếp, hơn nữa loại hơi thở nguy hiểm này đang dần dần truyền về phía cô.
Cô lập tức thật nhanh lui về phía sau, cách xa hắn vài mét.
Như vậy sẽ tương đối an toàn một chút.
Đáng tiếc, cô nghĩ sai rồi.
Trong nháy mắt, Mặc Lệ Tước đã xuất hiện trước mặt cô, nắm chặt tay cô kéo vào trong lòng ngực, Cố Nam Nam hung hăng đụng phải ngực rắn chắc
của hắn, “Không ngờ cô Cố thích nhào vào trong ngực như thế?”
Rồi ở trước mắt bao người nhấc cô lên rời khỏi quán cà phê.
“Anh làm gì vậy, thả tôi xuống.”
Một sự nhục nhã xấu hổ không giải thích được làm cô không chỗ dung thân, cô vật lộn trên vai hắn, “Mặc Lệ Tước, anh thả tôi xuống, anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì biết!”
Bốp bốp ——
Mặc Lệ Tước phát hai cái lên mông cô, “Câm miệng cho tôi.”
“……”
Lúc nào mà cô chọc tới hắn, người này thật đúng là âm tình bất định, đột nhiên lại nổi bão, đúng là xà tinh bệnh.
Thình thịch ——
Cô bị ném vào ghế sau của xe, ngay sau đó Mặc Lệ Tước cũng ngồi lên, ra lệnh cho tài xế, “Lái xe.”
Tài xế hôm nay không phải Phúc Bá, mà là một soái ca trẻ tuổi, mặc dù rất đẹp trai, nhưng lại rất lạnh lùng, rõ ràng là bị Mặc Lệ Tước hoàn toàn thuần hóa thành cùng một chủng loại.
Thấy cô nhìn chằm chằm tài xế, hắn càng thêm không vui, chặn đứng cằm của cô cưỡng bách cô đối diện với hắn, “Như thế nào, vừa mới hẹn hò người tình cũ xong, giờ lại để ý tài xế của tôi?”
“Tôi không có.”
Ánh mắt hắn chứa nhiều xót xa, một loại sợ hãi không rõ đột nhiên sinh ra từ tận đáy lòng hắn.
Hắn nghiêng người đến gần cô, âm thanh như mưa đá, “Cố Nam Nam, cô là phụ nữ của tôi, chỉ có thể nhìn tôi.”
…………
Du Minh Tuấn rời khỏi quán cà phê, nhìn cô gái mình yêu nhất đang vẻ mặt hạnh phúc nằm trong lòng ngực người đàn ông mà hắn thống hận nhất, trong lòng như có cục đá đè nặng, nghẹn đến mức cả người hắn khó chịu, tim như vỡ vụn, đau đớn khó nhịn được.
Hắn ngồi trên xe, trên tay cầm chai bia, ngửa đầu uống một hơi, ánh mắt bi thương, “Nam Nam, chúng ta không thể quay trở lại được sao?”