Cô chẳng qua là muốn lấy điện thoại của mình về mà thôi, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó thu lại hệ số tâm trạng của mình, nở một nụ cười tỏ vẻ không sao cả, “Cô đơn trống rỗng cũng không thể tìm anh, chỉ là muốn lấy lại điện thoại của tôi mà thôi.”
“Cần điện thoại để làm gì?” Trông hắn u ám nặng nề, “Muốn gọi cho Quý Bắc Thần?”
Cố Nam Nam cuối cùng cũng biết vì sao Mặc Lệ Tước lại muốn giữ điện thoại của cô, hóa ra là vì không muốn cô liên lạc với Thần. Cô chướng mắt loại người này từ trong xương cốt.
“Mặc Lệ Tước, anh là đồ điên, Thần đã biến thành như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Thần? Thật thân thiết.” Ánh mắt hắn lạnh xuống, sự ấm áp của mùa xuân ban đầu đã bị biểu cảm của hắn đóng băng, “Chỉ cần cô còn đang suy nghĩ muốn gặp lén hắn, tôi sẽ không cho phép cô.”
Cái này gọi là gì?
Ghen tuông? Ghen ghét?
Cố Nam Nam giãy giụa trong lồng ngực hắn, “Mặc Lệ Tước anh muốn tôi nói bao nhiêu lần thì anh mới nghe hiểu được tiếng người? Tôi và cậu ấy là bạn thân, bạn thân hiểu chưa?”
“Hiểu.”
“Vậy đưa điện thoại cho tôi.”
“Không đưa.”
Cô liệt môi khinh miệt cười rộ lên, “Mặc thiếu à anh là đứa trẻ ba tuổi sao? Lại chơi loại trò chơi trẻ con này, hay là anh không đủ tự tin với giá trị nhan sắc của mình, sợ không đủ để hấp dẫn tôi?”
Cô nói như thế, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Lệ Tước lập tức âm trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, tay nắm lấy cằm cô buộc cô ngẩng đầu nhìn hắn, cong môi, “Cố Nam Nam, cô hẳn biết là chọc giận tôi sẽ có kết cục gì.”
Cố Nam Nam vừa há mồm muốn phản bác, đôi môi hồng đào đột nhiên mất cảnh giác đã bị chặn đứng, hắn không dịu dàng dù chỉ một chút, phát điên phát rồ mân mê môi cô, làm cô đau.
Cô giãy giụa muốn thoát khỏi quẫn cảnh, Mặc Lệ Tước lại tăng thêm lực đạo, không cho cô bất cứ cơ hội chạy thoát nào, cả người bị xiềng xích trong vòng tay hắn, không thể di chuyển để hắn tùy ý lợi dụng.
Cố Nam Nam trợn to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ trắng sứ kia, dù vẻ ngoài đẹp trai nhưng lúc này cô cũng không có tâm trạng đi thưởng thức,
tên khốn này bây giờ là một kẻ điên một lòng nổi điên muốn tra tấn cô.
Cô giãy giụa càng kịch liệt, hắn càng xiềng xích chặt thêm.
Sau đó hắn buông đôi môi đỏ hơi sưng lên của cô, kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, con ngươi sâu thẳm xẹt qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, trầm giọng, “Không phản kháng, có lẽ tôi sẽ dịu dàng một chút.”
Cô hận không thể lập tức cho hắn hai cái tát, còn dịu dàng? Dịu dàng cả nhà hắn.
Lập tức hét vào mặt hắn, “Mặc Lệ Tước, anh là biến thái, đồ điên, bệnh thần kinh!”
Vẻ mặt hắn xót xa, "Rất tốt.”
Hắn thô bạo ấn cô lên bàn sách, xé rách áo ngủ của cô một cách thô lỗ…… Cố Nam Nam bắt đầu hoảng sợ, người đàn ông này quả thực là Diêm Vương địa ngục, ác ma.
Hắn rốt cuộc làm sao mới bằng lòng buông tha cô, sự sỉ nhục của cô đang dâng lên, cô sợ hãi khóc to, “Đừng!” Cô hét lên!
Đáng tiếc hắn đã bạo nộ đến đỏ mắt, không nghe thấy tiếng khóc của cô, lật thân của cô lại, theo sau là xé rách đau đớn ——
Cô rít lên, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài cho tôi, đau!”
Cảm giác thân thể đã không phải là của riêng mình, thừa nhận đau đớn hắn mang lại thật khủng khiếp.
Gió lốc ập đến, ngất đi vài lần, cho đến cuối cùng mất đi ý thức……
Hắn nhìn khuôn mặt của cô đang trong giấc ngủ say, đôi mắt trong vắt chứa đựng lạnh lẽo chưa từng có, vươn tay dừng lại ở nơi khoảng cách rất gần mặt cô, “Cô gái, vẫn là ngoan ngoãn sẽ tương đối dễ chịu hơn.”
Xoay người đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, hắn mặc cho nước đổ xuống, nhắm chặt hai mắt, “Cô gái, đừng trách tôi, tất cả những chuyện này đều là do cô tự tìm.”