Lâm Khả Nhi đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ, tình cờ gặp chị Cố Nam Nam, từ trong miệng chị cô mới biết được bác gái đang nằm viện.
Vừa ra khỏi bệnh viện, đã lập tức gọi điện thoại cho Cố Nam Nam.
“Cái gì? Mẹ mình đang nằm viện? Từ lúc nào?”
Cố Nam Nam biết mẹ mình có bệnh tim, nhưng mấy năm nay vẫn luôn uống thuốc rất tốt, thân thể cũng không tệ lắm, mấy năm nay cũng không phát dấu hiệu của bệnh, tại sao bây giờ lại đột nhiên phát bệnh?
“Cái này mình cũng không biết, bây giờ cậu đang ở đâu, đến đây nhanh lên, hiện giờ mình đang ở cửa bệnh viện.”
Cố Nam Nam nói tóm tắt đơn giản rõ ràng tình hình của bản thân hiện giờ với Lâm Khả Nhi, “Khả Nhi, bây giờ mình một chốc một lát cũng không thể thoát thân được, cậu đi gặp mẹ mình trước, có chuyện gì cậu lập tức báo cho mình, mình bên này sẽ nghĩ cách đi ra ngoài.”
Cắt đứt điện thoại, thần trí Cố Nam Nam không yên, một lòng nghĩ muốn đi bệnh viện.
Giải thích với bọn vệ sĩ ở cửa rất nhanh sẽ trở về, nhưng không một người nào nghe cô nói, cô nổi giận rất nhiều, cô móc điện thoại ra gọi cho Mặc Lệ Tước.
Lúc này Mặc Lệ Tước đang mở cuộc họp ở công ty, mặc dù điện thoại đang ở chế độ rung, nhưng trong phòng họp yên tĩnh, âm thanh rung động vẫn rất rõ ràng.
Mặc Lệ Tước chỉ nhẹ liếc mắt, cũng không quan tâm đến, tiếp tục văn án.
Cố Nam Nam gọi một cuộc không có người nhận, cô biết Mặc Lệ Tước đang cố ý không nhận điện thoại của cô, lại không ngừng gọi vài cuộc liên tiếp cho hắn.
Không nhận đúng không, vậy thì cô sẽ khiến cho hắn không thể làm việc.
Nhìn điện thoại trên bàn hội nghị không ngừng rung lên, ánh mắt Mặc Lệ Tước u ám xuống, nói với giám đốc Đỗ một bên, “Phần còn lại sẽ được bàn giao cho anh.”
Xong cầm điện thoại rời khỏi phòng họp.
Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tổng giám đốc rời khỏi cuộc họp.
“Chết tiệt!” Còn không nhận đúng không?
Khi Cố Nam Nam chuẩn bị gọi cuộc điện thoại thứ n, cuối cùng Mặc Lệ Tước cũng gọi lại.
“Cô Cố, mới hai ngày không gặp, đã thấy cô đơn rồi?”
Cô đơn cái đại đầu quỷ anh.
Cô cắn răng, lửa giận trong mắt tùy ý lan tràn, nhưng lúc này cô có việc muốn nói với hắn, đành phải cố gắng làm tâm tình tức giận của mình bình tĩnh xuống, “Mặc Lệ Tước, tôi có việc tìm anh!”
Mặc Lệ Tước ngồi trên sô pha trong văn phòng, bắt chéo chân, ngón tay không theo
nhịp gõ lên đầu gối, khóe miệng cong lên vòng cung duyên dáng, vẻ mặt hiện ra nụ cười âm mưu, “Tôi rất bận, cô chỉ có năm phút.”
Dục tình cố túng, hắn sẽ hơn bất cứ ai khác.
“Anh!” Cố Nam Nam không ngừng vỗ ngực mình, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Hít sâu, “Mặc Lệ Tước, mẹ tôi nằm viện, tôi muốn đến bệnh viện gặp mẹ tôi!”
Ánh mắt hắn lạnh xuống, “Đây là điều cô muốn?”
Còn tưởng rằng cô gọi điện thoại đến tìm hắn, là vì chuyện kết hôn!
“Nếu không thì sao?” Cô hỏi lại.
Chẳng lẽ còn thật sự cho rằng cô thỏa hiệp nguyện ý kết hôn với hắn?
Đùa gì vậy chứ, cô không ngốc, ai lại đi kết hôn với một ma quỷ.
“Cố Nam Nam, cô tìm một cái cớ sứt sẹo như thế là muốn tôi thả cô ra ngoài sao?” Cả người Mặc Lệ Tước dựa trên sô pha, đáy mắt đen nhánh như trong trời đêm xẹt qua sao băng, “Muốn đi gặp Du Minh Tuấn à?”
Cố Nam Nam tức giận đến hận không thể lập tức đập nát điện thoại, nhưng khi suy xét sau khi đập sẽ phải mua lại, vẫn là một vấn đề.
Cố Nam Nam tận lực đè thấp lửa giận, không để giọng nói của mình nghe như đang tức giận, “Mặc Lệ Tước, tại sao một chuyện gì tôi nói với anh, anh cũng có thể xả lên trên người anh ta, tôi đi gặp mẹ tôi thì có liên quan nửa xu tiền gì với anh ta chứ? Anh đừng không có việc gì cũng phát thần kinh buộc chặt tôi với anh ta ở bên nhau, được không?”
Cô đã rất bực bội, nhắc tới hắn ta lại càng bực bội.
Lúc nào mà cô muốn đi gặp loại người như hắn ta chứ?
Cô bây giờ không muốn nhắc đến tên của hắn.
“Cô vẫn còn yêu anh ta?”
Cố Nam Nam cũng phải điên rồi, tên khốn này rõ ràng cố ý hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cố Nam Nam tức giận lập tức cắt đứt điện thoại.