“Đến rồi.”
Cố Nam Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, vài con chữ to Bệnh viện Đa khoa Hải Thành đập vào mắt.
Cô nhanh chóng nhảy xuống xe, đi về phía trước mấy bước rồi quay lại, nói một câu với hắn, “Cảm ơn!” Rồi nhanh chóng xoay người chạy vào bệnh viện.
Lúc này Mặc Lệ Tước từ bệnh viện đi ra, vừa vặn nhìn thấy Cố Nam Nam từ trên xe Du Minh Tuấn bước xuống, không biết chuyện gì đã xảy ra phía sau?
Đặc biệt là nụ cười hạnh phúc trên mặt Du Minh Tuấn đã làm mắt hắn đờ đẫn ra.
Người phụ nữ kia cũng có năng lực, thế nhưng có thể trốn thoát.
Đi cầu người đàn ông đó sao?
Nghĩ về điều này, sắc mặt Mặc Lệ Tước càng thêm âm u khủng bố, toàn bộ gương mặt đẹp trai như bị đóng băng, lạnh lẽo đến cực điểm.
Lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Cố Nam Nam.
Tút tút…… Tút tút…………
Cố Nam Nam lấy điện thoại ra nhìn một cái, không chút do dự lập tức cắt đứt.
Sau đó chạy vào khu nằm viện nội trú.
Hắn nhếch môi cười lạnh, tay nắm chặt điện thoại.
Rất tốt!
Dám tắt điện thoại của hắn, thật sự rất tốt!
………………
Cố Nam Nam một mạch chạy đến phòng bệnh.
Cô đứng ở cửa thở phì phò, khi nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh, cô khẽ thở ra, nhẹ nhàng đi vào, nhỏ giọng gọi, “Mẹ!”
Nhìn thấy Cố Nam Nam, mặt Cố Chấn Hải trầm xuống, lập tức bước đến tát vào mặt cô.
Cố Nam Nam che lấy mặt vẻ mặt mờ mịt, không biết làm sao.
“Ba, ba làm gì vậy?” Cố Nam Ân lăn xe lăn lại, chắn cô sau lưng, “Ba, chuyện gì ba cũng không hỏi rõ ràng, sao có thể tùy ý động thủ đánh người chứ?”
“Còn cần hỏi sao? Người ta đã gọi điện thoại tìm đến cửa!” Cố Chấn Hải nói làm cơ bắp hai bên cũng run rẩy lên theo, nhìn ra được rằng ông thật sự rất tức giận.
Cố Nam Nam che mặt, bộ dáng ủy khuất, cô thật vất vả mới thoát ra được, trước tiên đến bệnh viện thăm mẹ, lại không thể hiểu được bị ăn một cái tát, cô đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi.
“Ba!”
“Đừng gọi tôi là ba, tôi không phải ba cô!”
Cố Nam Nam che mặt mắt hồng hồng, nước mắt
chực chảy ra, cố nén hỏi, “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên đánh con?”
“Chuyện gì?” Cố Chấn Hải nhìn Văn Tú trên giường, vẻ mặt đau lòng, “Đây là chuyện tốt mà cô đã làm, nhìn những gì mà cô đã làm đi, khiến mẹ cô giận đến phát bệnh.”
“Con?” Cố Nam Nam nheo mắt, đầu óc có chút không hiểu được, cô không làm gì cả a.
“Ba, ba đừng kích động!” Cố Nam Ân dịu dàng an ủi.
Cố Chấn Hải hít sâu cố gắng làm chính mình bình tĩnh trở lại, nói lời thấm thía với Cố Nam Nam, “Nam, Du Minh Tuấn đã kết hôn, không được dây dưa không rõ, con cứ dây dưa như vậy, sẽ trở thành người thứ ba, bước ra ngoài cũng sẽ nhục nhã, ném thể diện của Cố gia, ngay cả mặt mũi của con cũng……”
Không đợi Cố Chấn Hải nói xong, Cố Nam Nam đã phản bác, “Ba, con không có!”
Hôn lễ hôm đó cô thật đã đi náo loạn, nhưng sau đó cô đã làm cho mối quan hệ trở nên rõ ràng, sau này đường ai nấy đi, cô sao có thể lại đi dây dưa chứ?
Nhưng ánh mắt của ba lại chắc chắn như thế, nhìn qua cũng không phải là giả dối hư ảo.
“Không có, vợ người ta đã gọi điện thoại đến trong nhà, con còn không có? Nam, ba biết đến bây giờ con vẫn còn thích cậu ta, nhưng người ta đã kết hôn, con không thể ép buộc nó được!”
Ông rất tức giận, nhưng so với tức giận càng có rất nhiều đau lòng.
Cố Nam Nam nghiến răng, bên trong mắt đầy lửa giận, người phụ nữ đó thế nhưng lại đến quấy rầy gia đình cô?
“Bây giờ con sẽ đi tìm cô ta tính sổ.”
Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.