Lúc này, Cố Nam Nam mới phát hiện một phần trên bả vai hắn có vài vết cào sâu không đồng nhất.
Cố Nam Nam âm thầm nuốt nước bọt, nhìn bờ vai của hắn, mở miệng lẩm bẩm, "Cái đó...Đều là tôi làm?"
"Nếu không?"
Cố Nam Nam á khẩu, "..."
Mặc Lệ Tước đứng dậy đi đến tủ quần áo phía sau Cố Nam Nam, kéo cửa tủ treo quần áo ra, từ bên trong lấy ra một bộ trang phục.
Cố Nam Nam hai mắt lé nhìn, trang phục vừa thấy chính là hàng cao cấp, các đường may đều như vậy đều nhịp. Không thể không nói người này thật đúng là trời sinh y giá tử, ăn mặc trang phục thật giống như một kẻ trộm chó.
Cố Nam Nam còn đang trầm tư, Mặc Lệ Tước đã cất bước đi về phía cửa.
"Này, từ từ!"
Mặc Lệ Tước bễ nghễ liếc mắt nhìn cô trong tay kéo chăn che khuất thân thể, khóe môi khẽ cong, trêu chọc: "Như thế nào, tối hôm qua chưa hưởng thụ thỏa mãn, còn muốn làm lại một lần?"
Tên khốn, tra nam, cực phẩm tra nam.
Cố Nam Nam ở trong lòng mắng nhiếc, nhưng trên mặt lại có chút ủy khuất, "Tôi không có nghĩ như vậy, tôi chẳng qua là muốn một bộ quần áo, dù sao quần áo của tôi..."
Bị hắn xé đến như thế, Cố Nam Nam nói không nên lời.
"Cô cùng tôi không quan hệ."
Cố Nam Nam há to miệng, gầm nhẹ, "Quần áo tôi vốn dĩ chính là do anh xé nát, tại sao cùng anh không quan hệ, anh phải đền bù cho tôi!"
Mặc Lệ Tước đột nhiên cười, khóe miệng cong lên nhìn qua thực thanh nhã, nhưng lại làm cho người đối diện tóc gáy dựng thẳng lên, lạnh cả sóng lưng...
"Không phải là muốn tiền sao?" Loại thủ đoạn như này hắn đã thấy qua nhiều.
Lập tức lấy ra một cọc nhân dân tệ dày cộm ném xuống sàn nhà trước mặt Cố Nam Nam, giọng nói lạnh như băng, "Muốn bao nhiêu liền mua bấy nhiêu."
Cố Nam Nam có cảm giác đối mặt, ngực nóng rát khó chịu, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.
Cô hoàn toàn không phải có ý này, cô chẳng qua là muốn một bộ quần áo.
Không cần gì nhiều hơn...
"Đồ khốn kiếp, ai cần tiền dơ bẩn của anh, cái tôi muốn chính là quần áo, quần áo!"
Không có quần áo cô như thế nào đi ra ngoài?
"Đó là chuyện của cô."
"Tôi là phụ nữ, anh có hiểu thương hoa tiếc ngọc hay không! A, này, anh đừng đi!"
Cạch...
Cánh cửa đóng lại thật mạnh.
Cố Nam Nam hung hăng nắm lấy cọc
tiền trên sàn nhà hướng vào cánh cửa mà ném, "Vô sỉ, biến thái, lưu manh! Ai cần tiền dơ bẩn của anh!"
Căn phòng lớn như thế bây giờ chỉ còn lại cô khổ sở cùng với tiếng rống giận dữ vang dội.
Cho dù cố làm ra vẻ không quan tâm, nhưng khi nhìn đến trên mặt khăn trải giường trắng tinh kia một mảng đỏ bừng, thân thể cô hàng vạn hàng trăm triệu tế bào đều ở đây đi theo lòng cô cùng nhau đau đớn.
Nước mắt lại một lần nữa không kìm được theo gò má rơi xuống...
Mặc Lệ Tước ra khỏi phòng, bước chân thong thả đi xuống dưới.
Ting ting, cửa thang máy mở ra.
Mặc Lệ Tước do dự một chút, rồi cất bước đi vào thang máy.
Dựa vào trên vách trong thang máy, Mặc Lệ Tước khẽ nhấp nhẹ môi, hơi khái mắt.
Thật lâu sau, lấy điện thoại ra bấm gọi cho Dương thư ký.
----------
Tập đoàn Đế Quốc.
8 giờ.
Dương Tuyết còn đang ở phía trước máy copy đóng dấu tư liệu mà hội nghị buổi sáng yêu cầu, tám giờ ba mươi sáng nay có một cuộc hội nghị, tổng tài một lát liền sẽ tới, cô trước hết ngay lúc này cần phải làm cho tất cả mọi việc đều trở nên hoàn mỹ.
Điện thoại run lên vài cái, Dương Tuyết buông văn kiện đứng sang bên cạnh máy copy lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại biểu hiện tổng tài nhi tử, Dương Tuyết tay run lên, nội tâm có chút kích động nhỏ. Tuy rằng một lần tổng giám đốc cũng không nói chuyện với cô qua điện thoại, nhưng tổng giám đốc tự nhiên biết số cô, có thể thấy được tổng giám đốc cho dù một chút cũng không muốn gặp cô.
Lập tức nhấn nút nghe, "Tổng giám đốc!"
"Đem một bộ quần áo nữ đến quán bar Zero tầng trên cùng, size S."