Lâm Khả Nhi cũng không hỏi Cố Nam Nam số tiền cần gấp đã từ đâu đến, chỉ nhàn nhạt cười, “Đi thôi, mình dẫn cậu đi xem cửa hàng bán hoa vĩ đại của mình.”
“Hả?” Cô không rõ nguyên do.
Cửa hàng bán hoa?
Từ khi nào mà cô ấy có một cửa hàng bán hoa?
Lâm Khả Nhi nhìn ra nghi hoặc trong lòng cô, không vội giải thích, “Chính là cửa hàng hoa của mình a, mình vừa mở một cửa hàng hoa ở một góc tương đối yên tĩnh trong thành phố.”
“Từ khi nào?” Sao cô không nghe Khả Nhi nói?
“Một tuần trước.”
“Cô gái này cuối cùng cũng có chút tiền đồ.” Cô trêu chọc.
Lâm Khả Nhi khinh thường, “Đừng làm như là mình rất không có tiền đồ như thế.”
Ting ting ——
Thư nhắc nhở.
Cố Nam Nam vươn tay mở ra xem, cơ thể bỗng cứng đờ.
Có chút khó xử, "Khả Nhi, mình còn có chút việc, chuyện xem nhà kính trồng hoa của cậu có thể thay đổi không?”
“Cậu có việc thì đi mau đi, lúc nào đến xem nhà kính trồng hoa của mình cũng được, gần đây mình đều sẽ ở lại cửa hàng bán hoa.”
Cố Nam Nam tiễn Lâm Khả Nhi lên xe, sau đó cũng ngăn lại một chiếc xe taxi ngồi vào.
Dật Trà Hiên Các.
Đây là một quán trà cổ điển và thanh lịch.
Có thể hẹn ở nơi này gặp mặt, xem ra phẩm vị của đối phương rất tao nhã và sang trọng.
Từ lúc cô đáp ứng làm tình nhân của người đàn ông đó, cô đã biết sẽ có một ngày này, ngay cả khi là một lão già…… cô cũng không thể…… phản kháng……
Làm người lại có thể làm điều này, cô cũng khinh thường chính mình.
Cô khẽ hít sâu, bước chân nặng như chì chậm rãi đi vào.
Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ là một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, trên bàn trước mặt anh ta có cắm một đóa hoa hồng đỏ rực, Cố Nam Nam khẽ nhấp môi, chắc hẳn là người đó, không sai.
Cố Nam Nam tao nhã đi qua, giọng nói lạnh lùng nhưng tâm lại cẩn thận, “Xin hỏi là Lệ tiên sinh sao?”
Đây là kim chủ của cô?
Yết hầu cô nhanh chóng hoạt động, cố gắng làm chính mình bình tĩnh trở lại.
Nghe được giọng nói, người đàn ông khẽ nghiêng sườn mặt ——
Hình ảnh dừng lại, khoảng thời gian tuyệt vời của cô.
Cái gọi là ôn văn nho nhã, khiêm khiêm quân tử, chính là kiểu người như anh ta!
Ban đầu
còn tưởng rằng sẽ là một lão già hoặc tai to mặt lớn...Không ngờ đến, lại là một soái ca làm người khác cảnh đẹp ý vui như thế.
“Ngồi, cô Cố.” Đối phương rất lịch sự và dịu dàng.
Tâm trạng lo lắng của Cố Nam Nam cũng bình tĩnh trở lại.
Khom người ngồi xuống đối diện.
Tư Bạch lấy ra một phần tài liệu, đưa cho Cố Nam Nam, “Cô Cố, đây là một hợp đồng, cô xem nếu không có vấn đề gì, xin hãy ký tên.”
Hợp đồng?
Cố Nam Nam trợn to mắt nhìn hai chữ hợp đồng ở trang đầu tài liệu, mắt cô nhói lên, tay đặt trên đầu gối vô ý thức nắm chặt lại, cắn môi im lặng.
Cô biết, ngay từ đầu đã biết, chỉ là ——
Tại sao bây giờ lại không tình nguyện như vậy, thậm chí còn nghĩ người ngồi ở đối diện đã thay đổi thành Mặc Lệ Tước người vẫn luôn khiến cô chán ghét, sẽ là loại tình cảnh gì.
Cố Nam Nam dùng sức lắc đầu, nói cho chính mình, không được loạn tưởng, đối phương có thể lấy tiền ra cứu ba cô, đã là tận tình tận nghĩa, ngay cả yêu cầu cũng không quá nhiều, cô không nên hy vọng xa vời điều gì khác.
Cố Nam Nam cố gắng kiềm chế bình tĩnh lại, cầm lấy bản hợp đồng, cẩn thận đọc, đọc đến hai phần ba, cô dừng lại, không thể tin được, ngước mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Kết hôn? Lệ tiên sinh, lúc trước chúng ta không phải làm quang ngầm không thể gặp……” Tình nhân!
Tư Bạch chắp tay trước ngực đặt dưới hàm, khóe môi treo lên nụ cười thanh lịch, “Ừ, lúc trước là như thế, nhưng hiện giờ gia đình bức hôn, thật sự là bất đắc dĩ, tôi đã giúp cô Cố, cũng hy vọng cô Cố có thể giúp tôi! Chúng ta có thể ẩn hôn, chỉ cần tìm được lúc thích hợp, chúng ta sẽ lập tức giải trừ hôn ước, cô thấy thế nào?”