Bùi Gia Thành nhìn Liễu Ý Hoa nghi ngờ, trong lòng không khỏi cầu mong bà ta đừng đắc tội với Vũ Mặc Hàn, nếu khôn ngay cả ông ta cũng khó giữ mạng sống. Liễu Ý Hoa hơi run người, nhưng nhanh chóng lại bình thản.
"Cậu có ý gì ? Cậu nên nhớ dù thế nào cũng là con rể của tôi, đừng bất hiếu"
"Ha, có mẹ vợ nào đi hãm hại con rể của mình không?" Hắn liếc nhìn Liễu ý Hoa một cách khinh bỉ, rồi lại nhìn sang Bùi Gia Thành.
"Nếu muốn đối đầu với tôi, thì cứ tiếp tục giữ bà ta lại!"
Mặc Hàn nói rồi đứng dậy nắm lấy tay cô rời đi, để lại Bùi Gia Thành và Liễu Ý Hoa ngơ ngác. Ra khỏi phòng, Hinh Nhi nghĩ mãi không ra. Chính hắn bảo đi tìm Liễu Ý Hoa, ban đầu cô cứ tưởng hắn sẽ bắt bà ta về đánh cho vài trận, không ngờ chỉ là cuộc nói chuyện vô cùng đơn giản. Cô khó hiểu hỏi hắn.
"Anh cứ để bà ta như thế sao ?"
"Tôi dùng kế dụ rắn ra khỏi hang. Yên tâm, tôi không để em bị thiệt đâu!"
[..........]
Trong phòng làm việc của Bùi Gia Thành.
Liễu Ý Hoa lại gần ông ta, vuốt ve ông ta từ trên xuống dưới. Biết bà ta muốn nói điều gì đó, Bùi Gia Thành nắm lấy tay bà ta đang ve vãn trên ngực mình, nghiêm giọng hỏi.
"Bà muốn gì ? Rốt cuộc bà đã làm gì tên Mặc Hàn kia?"
"Ông sợ hắn ta à?"
"...."
Thấy Bùi Gia Thành im lặng, bà ta lại nói tiếp.
"Tôi có cách này giúp ông loại bỏ hắn ta, ông làm không?"
"Bà bị điên à? Bà biết hắn ta là ai không?" Bùi Gia Thành ngạc nhiên nói.
Liễu Ý Hoa cười trừ, ngồi vào lòng ông ta.
"Tôi rất bình thường. Giúp tôi và ông sẽ có được tất cả hoặc suốt ngày bị hắn đe dọa tính mạng"
Câu nói của Liễu ý Hoa như đánh vào tâm lí ham muốn của Bùi Gia Thành, ông ta lưỡng lự một lúc rồi lên tiếng.
"Nhưng chỉ có một mình tôi thì không được"
"Ai nói chỉ có mình ông ? Con gái của tôi hiện đang cặp với Giang Đặng Tịnh! Giang Thụy Sinh đang có ý với tôi"
Bùi Gia Thành nghe đến đây thì lửa lòng không ngừng cháy hừng hực.