Chẳng mấy chốc đã đến Vương Trạch Đông, Vương Kiên mời mẹ con Lam Tuyết Hoa vào trong nhà.
Vương Nghiêm thấy tiếng động cơ xe cậu nhóc liền biết là ba mình về nhà.
Vương Nghiêm chạy ra ngoài nhưng cậu nhóc không những nhìn thấy ba mình mà còn nhìn thấy Hoàng Khải Phong và Lam Tuyết Hoa.
- “ Ba, cháu chào cô ạ ” Vương Nghiêm lễ phép chào hỏi
- “ Tiểu Nghiêm, chào cháu ” Lam Tuyết Hoa nói
- “ Tiểu Nghiêm, con chơi với Hoàng Khải Phong đi nhé.
Để ba với cô nói chuyện một chút ” Vương Kiên nói với con trai
- “ Vâng ạ, con sẽ chơi với Tiểu Phong ” Vương Nghiêm gật đầu, cậu nhóc kéo Hoàng Khải Phong đi theo mình
- “ Mẹ, chú.
Tiểu Phong xin phép ạ ” thấy Lam Tuyết Hoa và Vương Kiên gật đầu, Hoàng Khải Phong đi theo Vương Nghiêm.
Thấy hai đứa trẻ đã đi khỏi, Vương Kiên lịch sự nói với Lam Tuyết Hoa.
- “ Hoàng Thiếu Phu Nhân, mời cô ”
- “ Cảm ơn Vương Tổng ”
Hai người đi vào trong phòng khách ngồi xuống, Bạch quản gia đem trà lên rồi đi vào trong bếp.
- “ Hoàng Thiếu Phu Nhân, tôi muốn hỏi cô vài chuyện ”
- “ Được, Vương Tổng cứ hỏi.
Nếu tôi biết rõ thì sẽ cho anh câu trả lời ”
- “ Cô có biết Thanh Ngọc đang ở đâu không ? ”
- “ Chuyện này....!tôi thật sự không biết.
Người biết rõ chỉ có thế là chồng tôi, anh ấy là người lo mọi thủ tục cũng như là người tiễn Thanh Ngọc rời khỏi New York ” Lam Tuyết Hoa là đang nói sự thật, chính bản thân cô cũng không biết Trần Thanh Ngọc đang ở đâu.
- “ Tôi đã cố gắng tìm cô ấy nhưng đều không được.
Vương Thị và Hoàng Thị ngang bằng nhau, Hoàng Khải Minh chặn thông tin của cô ấy thì tôi làm sao tìm được.
” Vương Kiên bất lực nói
- “ Thanh Ngọc là em gái duy nhất của anh ấy, hai người lớn lên cũng nhau.
Bởi Hoàng Gia chỉ có anh ấy là con trai nên họ rất yêu thương Thanh Ngọc.
Không những chồng tôi mà cả họ Hoàng dốc sức chặn mọi thông tin của Thanh Ngọc, anh không tìm được là lẽ đương nhiên ”
- “ Ra là như vậy bây giờ tôi mới biết vị trí của cô ấy trong Hoàng Gia rất lớn ”
- “ Vương Tổng, tôi luôn thắc mắc tại sao em ý lại bị mất con và vì sao em ấy trốn khỏi bệnh viện rồi chạy về với chúng tôi với bộ dạng thê thảm ? ”
- “ Cũng là do tôi, nếu tôi không đi Pháp vì công việc thì cô ấy cũng sẽ không bị như vậy.
Vương Trạch Đông khi đó có nội gián, vậy nên khi tôi đi thì Thanh Ngọc đã gặp nguy hiểm.
”
- “ Nghiêm Tuyết Tình đó, anh định sẽ xử trí như thế nào? 3 năm qua anh và em ấy đã đau khổ vì con mất, chẳng lẽ cô ta lại được sống yên bình sao? Hoàng Thị vốn không thể ngang