Ba năm trước, người chịu cũng là cô.
Ba năm sau, cô vẫn là người chịu.
Chính Vương Kiên là người gây ra tất cả những nỗi đau đó, dù thời gian trôi qua bao lâu thì những lỗi lầm đó của anh không xứng để được tha thứ.
Anh không mong cầu điều gì, chỉ cần cô có thể hồi phục như trước đây.
Dù muốn anh làm điều gì thì anh cũng bằng lòng, kể cả việc cô thành gia lập thất với người khác.
Anh chấp nhận mặc dù rất đau lòng.
Còn con trai anh - Vương Nghiêm, không sớm thì muộn cũng phải xét nghiệm ADN để chứng minh huyết mạch của nó và Thanh Ngọc là mẹ con.
Hoàng Gia chắc chắn sẽ đưa con anh về Hoàng Gia, hai mẹ con đoàn tụ như vậy thì anh cũng vui.
Anh nguyện sống cô độc để cô và Vương Nghiêm hạnh phúc, người như anh đâu còn gì để mất nữa.
Vương Kiên suy nghĩ thông suốt rồi, anh giải quyết xong Nghiêm Tuyết Tình và lựa lời nói chuyện với con trai mình.
Anh cũng sẽ gác lại mọi công việc của Vương Thị và Vương Long bang một thời gian.
Để Trịnh Hoàng, Nam Cung Phi Vũ, Vương Nhất Trì quản lý giúp anh.
Anh muốn đến Việt Nam sống một khoảng thời gian.
Anh muốn trải nghiệm không khí trong lành, cuộc sống không xô bồ, không đấu đá, không mệt mỏi, không phải đối mặt với lượng công việc chất cao như núi.
- “ Thanh Ngọc em à, anh ngàn vạn lần xin lỗi em.
Anh biết những lỗi lầm gây ra cho em không xứng để được em tha thứ nhưng anh vẫn muốn xin lỗi em.
Vương Nghiêm nó là con trai của chúng ta, em hãy chăm sóc nó.
Nó rất ngoan, con mình rất nhớ em.
Mẹ con em phải sống thật tốt và thật hạnh phúc.
Anh chỉ mong cầu điều đó thôi, không mong gì hơn.
Nếu như em yêu người khác, anh sẽ chúc phúc cho hai người.
Em yên tâm, anh sẽ không gặp mặt em đâu.
Anh nguyện chọn cuộc sống cô độc không có em và Tiểu Nghiêm bên cạnh, anh cũng biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ như anh.
Em hận anh còn không hết thì