Vương Kiên lái xe đến Vương Long bang, đã đến lúc xử trí Nghiêm Tuyết Tình rồi.
Những gì đã dự tính, bây giờ có thể thực hiện rồi.
Nghiêm Tuyết Tình, anh sẽ khiến cô ta chịu những thứ cô ta đã gây ra cho Trần Thanh Ngọc gấp 10 lần.
Tuy nhiên, anh không thể khiến Nghiêm Tuyết Tình mang thai rồi giết chết nó.
Như vậy sẽ khiến một đứa trẻ chết oan, anh khác nào là đang làm kẻ sát nhân.
Vương Kiên tuy là ông chủ của một hắc bang lớn nhưng trong anh vẫn có tình người, những người vô tội không bao giờ có chuyện chết oan ức.
Anh dành cả tuổi trẻ để đấu đá, tranh đua quyền lực của mình.
Đời anh như vậy đã quá đủ, anh tuyệt đối không để con mình đi theo con đường này.
Anh đã gọi cho Mộ Viên Bách, Trịnh Hoàng, Khải Minh Kiệt, Hàn Dương Phong, Cố Nam và Nam Cung Phi Vũ đến đó.
Hôm nay chính tay Vương Kiên sẽ tiễn Nghiêm Tuyết Tình rời khỏi thế giới này.
30 phút sau, tất cả đều đã đến nơi.
Vương Kiên đi thẳng vào nơi giam nhốt Nghiêm Tuyết Tình, những người còn lại đi theo sau anh.
Các vệ sĩ xếp thành hàng, cung kính cúi chào họ.
Hai vệ sĩ canh cửa trước phòng giam của Nghiêm Tuyết Tình, nhìn thấy sự xuất hiện của Vương Kiên.
Họ hiểu ý liền mở cửa ra cho anh rồi lùi bước ra sau.
Căn phòng đầy những mùi ẩm mốc, tối tăm, bám bụi và đầy mảng nhện xung quanh.
Bây giờ Nghiêm Tuyết Tình không còn là Tiểu Thư khuê các nữa, bộ dạng này nhìn vào trông thật thảm hại.
Không còn ai nhận ra cô ta chính là Nghiêm Đại Tiểu Thư một thời huy hoàng nữa rồi.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt hốc hác chẳng còn chút sức sống, da thịt chằng chịt các vết sẹo lớn nhỏ, có cả chỗ đã thối rữa.
Nếu cô ta biết từ bỏ, biết đâu là điểm dừng.
Phải chăng sẽ có kết cục tốt hơn như thế này rồi.
Nhưng đáng tiếc......
Tất cả đi ra ngoài, Vương Kiên ra hiệu cho hai vệ sĩ đóng cửa lại.
Vương Kiên nói với Mộ Viên Bách.
- “ Cậu chuẩn bị cho tôi một lượng lớn thủy tinh vụn vừa và nhỏ rải xuống chân cầu thang, đổ nước vào đó.
”
- “ Lão đại.
Thủy tinh vụn sao ạ?