Vương Kiên muốn có một chuyến bay kín, anh không muốn ai tiễn mình nhằm tránh tai mắt của giới truyền thông báo chí.
Ngày hôm trước, anh đã đến Vương Gia chào tạm biệt.
Dù không muốn nhưng anh phải đi, nhất định sẽ có một ngày nào đó anh quay lại.
Anh có nhiều điều đáng tiếc, tiếc vì không thể gặp mặt con trai lần cuối, tiếc vì không thể gặp cô.
Nơi anh sống chỉ có Vương Gia Minh, Vương Nhất Trì, Từ Thiên Phương, Trịnh Hoàng, Hàn Dương Phong, Nam Cung Phi Vũ và Cố Nam biết.
Vì anh biết rằng mình có thể tin tưởng được những người họ, thân thiết đã nhiều năm, anh nghĩ họ sẽ không phụ lòng tin của anh.
Chuyến đi lần này có Vương Kiên, Vương Gia Minh, Đặng Thị Thu Vân và Vương Quỳnh Trang.
Họ chọn hãng hàng không Việt Nam Airlines, chọn ghế hạng thương gia nên cũng thoải mái hơn nhiều người khác.
Vợ chồng Vương Gia Minh đã định cư ở ngõ 14 Tố Hữu từ trước rồi, duy chỉ có gia đình Vương Kiên ở Vincom TAN HOANG MINH một thời gian.
Sau hơn 20h thì cuối cùng máy bay cũng chạm xuống sân bay quốc tế Nội Bài nằm ở huyện Sóc Sơn.
Cần đi 27 km nữa thì mới về được Tố Hữu, họ thuê taxi để về.
Nếu đi xe buýt thì không thể mang nhiều đồ như vậy lên được.
Đến nơi, tất cả đi xuống.
Người xung quanh nhìn Vương Kiên như sinh vật lạ, Vương Kiên cũng thấy khó hiểu.
Tất cả vào nhà của Vương Gia Minh, Vương Kiên định ngày mai sẽ qua Vincom TAN HOANG MINH làm hồ sơ nhà ở.
Tất cả đi vào nhà của Vương Gia Minh nằm trong ngõ, ai ai cũng nhìn anh chằm chằm.
Vương Kiên không biết tại sao những người xung quanh cứ nhìn anh.
Đến nhà của Vương Gia Minh, tất cả đi vào.
Đặng Thị Thu Vân vào trong lấy nước.
- “ Mọi người uống nước đi ” Đặng Thị Thu Vân đặt nước lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế
- “ Cảm ơn em ” Vương Kiên
- “ Cháu cảm ơn thím ạ ” Vương Quỳnh Trang
- “ Thường thì ở Thanh Xuân rất ít người nước ngoài đến, hầu như là không có.
Họ tập trung chủ yếu ở các quận Ba Đình, Tây Hồ, Hoàn Kiếm.
Thấy anh nên họ mới nhìn như vậy.
” Đặng Thị Thu Vân
- “ Lúc em mới cũng bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng lâu rồi cũng sẽ quen thôi.
” Vương Gia Minh nói
- “ Ừm, anh hiểu rồi.
” Vương Kiên gật đầu
- “ Quỳnh Trang thi vào THPT, chắc cũng sớm có kết quả thôi anh.
Em nghĩ cháu sẽ đổ nguyện vọng 1.
” Vương Gia Minh
- “ Quỳnh Trang, cháu mệt thì lên phòng thím đi ngủ nhé.
Thím thấy cháu có vẻ mệt mỏi.
” Đặng Thị Thu Vân nhìn Vương Quỳnh Trang cứ gật gù ngủ.
- “ dạ, cháu xin phép ” Vương Quỳnh Trang đi lên tầng 2, đi xa cũng khiến cô rất mệt và buồn ngủ
- “ Năng lực của Trang em thấy rất tốt, khả năng trúng tuyển cũng rất cao.
Không biết anh định hướng cho con bé vào trường nào.
” Đặng Thị Thu Vân
- “ Trường THPT chuyên Amsterdam anh nghĩ Quỳnh Trang sẽ không đỗ được, Khánh Linh ngày trước cũng trượt.
Còn Trường THPT Chu Văn An ở Thụy Khuê, Tây Hồ anh lại thấy không ổn.
Người giàu thì nhiều, giáo viên thì hầu như đều có tính xấu.
Khánh Linh trước học ở đó, cũng khổ lắm.
Nên là anh định hướng cho nó học THPT Nguyễn Trãi - Ba Đình ở 50 Nam Cao, Giảng Võ, Ba Đình và THPT Nhân Chính cũng chỉ ở ngay bên phố Ngụy Như Kon Tum thôi.
” Vương Kiên giải thích
Nếu không đỗ được trường kia thì học ở trường gần nhà cũng được.
Theo quan điểm của Vương Kiên, trường nào cũng đều là trường.
Không quan trọng danh tiếng, cái anh quan tâm là cách dạy và giáo dục của nhà trường.
- “ Em cũng đang công tác tại THPT Nguyễn Trãi - Ba Đình, nếu cháu đỗ em cũng sẽ biết nhiều hơn.
Vả lại cũng biết được cháu học như thế nào.
” Đặng Thị Thu Vân
- “ Vậy thì trăm sự nhờ em rồi ” Vương Kiên gật đầu cười
- “ Cháu gái học giỏi như vậy mà, anh đâu cần phải khách sáo như thế.
Có điều năm lớp 9 lại đau khổ vì tình,