Vương Quỳnh Trang ở trong nhà Vương Gia Minh mãi cũng chán, Vương Khánh Linh chị cô thì bận học.
Những người khác thì lại bận việc cá nhân, cô quyết định qua thăm ba mình.
Cô không biết mình đang phá hỏng chuyện tốt của họ.
Vương Quỳnh Trang đi từ ngõ 14 phố Vũ Hữu sang Vincom TAN HOANG MINH, cô nói với lễ tân.
Sau khi được đồng ý thì bước vào thang máy lên tầng 9, tìm phòng 478.
Vương Quỳnh Trang bấm chuông, cô bấm mãi nhưng vẫn không thấy Vương Kiên ra mở cửa.
Cô thầm nghĩ " chẳng lẽ ba không có ở đây sao? " Cô lại lấy điện thoại gọi cho Vương Kiên, gọi bao nhiêu cuộc thì vẫn không thấy Vương Kiên nghe máy.
Kết quả luôn là thuê bao, người nhận không liên lạc được.
- “ Hay là ba bận nhỉ? Sao lại không nghe điện thoại của mình? ”
Điện thoại của Vương Kiên để âm lượng nhỏ nên không thể nghe thấy vả lại anh đang bận làm chuyện đại sự của mình.
Nếu mà Vương Quỳnh Trang bước vào phòng của Vương Kiên, ắt sẽ phá hỏng chuyện tốt của họ và trở thành " kì đà cản mũi " không chừng.
Vương Quỳnh Trang liền rời đi, cô bắt xe buýt đến thị trấn Liên Quan chơi với Vương Thùy Dương.
Đầu giờ chiều, Trần Thanh Ngọc vẫn còn ngủ.
Điện thoại cô rung chuông, Vương Kiên ban đầu không biết là ai.
Chữ " mẹ yêu " đập vào mắt anh.
Vương Kiên nhẹ nhàng rời khỏi giường, anh từ từ đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
- “ Mẹ cô ấy sao? Cũng may không phải là video call.
”
Vương Kiên trượt lên để kết nối cuộc gọi.
- “ Alo ạ ”
- “ Cậu là ai? Con gái tôi đâu? Thanh Ngọc đâu? Sao người nghe điện thoại lại là cậu? Tại sao cậu lại cầm điện thoại của con gái tôi? ” Chu Thanh Nga đặt hàng loạt câu hỏi để Vương Kiên trả lời
- “ dạ cháu là Vương Kiên, cô ấy đang ngủ ở chỗ cháu.
”
- “ Cái gì? Cậu là Vương Kiên? Chủ tịch Vương Thị, trụ sở ở New York? Cha ruột của Vương Nghiêm cháu tôi? ” Chu Thanh Nga hoàng hồn, ba vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn
- “ Dạ vâng, là cháu.
Bác biết Vương Nghiêm? ”
- “ Thằng bé sống cùng tôi.
Cậu thật lòng với con gái tôi? ”
- “ Dạ vâng, trong suốt 4 năm qua người cháu yêu cũng chỉ có cô ấy.
Cháu một khi khoẻ lại, nhất định sẽ hỏi cưới cô ấy, vẫn mong bác có thể tin tưởng cháu một lần.
”
- “ Tôi thì cũng không có ý kiến gì cả, đã có con với nhau rồi.
Chúng ta vẫn cần phải nói chuyện.
”
- “ Dạ được, không biết bác có thể cho cháu một thời gian không? Bởi cháu vừa bị tai nạn,