Trần Thanh Ngọc từ lúc về đến nhà, cô khóc không ngừng.
Cảm xúc của cô lúc này rất hỗn độn : cô vui vì bệnh của mẹ mình sắp được chữa khỏi, vui vì mẹ con cô đã có ngôi nhà mới, hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, cô buồn vì cô và đứa con của mình sẽ không thể nhận nhau, cô làm sao nỡ rời xa đứa con đầu lòng của mình.
Con của cô khi lớn lên thì nó sẽ nghĩ gì về cô.
Nó sẽ nghĩ mẹ nó là một người độc ác, khốn nạn, vì tiền mà sinh nó ra rồi rời bỏ nó, không chăm sóc và ở bên cạnh nó.
Trần Thanh Ngọc từ một cô gái có thành tích học tập tốt, cô thân là sinh viên Y học mà giờ đây cô đành chấp nhận sinh con cho người ta.
Bị người đời sỉ vả, cô tuyệt đối sẽ giấu kín bí mật này và không cho ai biết, đặc biệt là mẹ cô và Vương Kiên.
- Vương Kiên, em xin lỗi.
Em đã yêu anh mất rồi nhưng mà em không xứng với anh đâu, em không đáng để anh yêu.
Anh hãy chăm sóc tốt cho con của chúng ta, anh đừng nói với nó là nó có một người mẹ như em vậy, nó sẽ rất thất vọng.
Em sẽ rời đi thật xa, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của anh, sẽ không xuất hiện trước mặt của anh nữa.
Em chúc anh và Nghiêm Tiểu Thư trăm năm hạnh phúc - bên cạnh nhau mãi mãi - không bao giờ chia lìa, anh đừng nói em là mẹ của đứa nhỏ với cô ấy, cô ấy sẽ không thích đâu.
Anh đừng để con ở một mình, đừng bỏ rơi nó, bên cạnh anh những ngày vừa qua khiến em rất vui và hạnh phúc.
Tạm biệt anh, người em yêu!
Kí tên : Trần Thanh Ngọc
Cô viết vào một tờ giấy rồi đem bỏ vào bao thư, xong cô cất vào ngăn bàn bên cạnh giường ngủ.
Cô dự tính sau khi sinh con xong sẽ nhờ người gửi cho anh, sau đó cô đi vào phòng tắm rửa mặt và thay đồ đến bệnh viện.
[ Bệnh viện Quốc Tế ]
Trần Thanh Ngọc lúc này đang ở nói chuyện với bác sĩ chữa bệnh cho mẹ cô, cô không hề hay biết người này chính là Cố Nam - bạn thân của Vương Kiên.
- Chào anh, tôi là người thân của bệnh nhân Chu Thanh Nga.
Anh là người điều trị ung thư cho mẹ tôi - Cố Nam phải không ạ.
- " Là tôi " anh ta đáp song không quên xem xét tướng mạo của cô gái trước mặt, anh thầm nghĩ " người phụ nữ của lão Vương đúng là rất xinh đẹp, mà cách nói chuyện cũng thật khiến người khác thấy dễ chịu.
"
- Không biết là ngày mai có