Vương Kiên không tin, anh không muốn tin.
Sao ba anh có thể làm những được những việc đó, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng gặp ông bà ngoại của mình.
- “ Ba, lời mẹ nói là như thế nào? Nhà mình thật sự làm những việc đó sao? Ba nói đi, có đúng không? ” Vương Kiên đứng dậy, chấp vấn Vương Quốc Đạt
- “ Nói đi chứ, con ông đang hỏi ông đó.
Nói đi, hay ông không dám nói hả? Mấy chục năm che giấu, ông nghĩ có thể giấu cả đời hay sao? ”
- “ Tôi nhất quyết phải rời khỏi đây, không thể sống chung được nữa.
”
Lâm Doãn Khanh gào lên, bà không hiểu sao mình có thể giấu kĩ chuyện này từng ấy năm.
- “ Phải ” Đến nước này rồi, ông không thể chối cãi được nữa
- “ Tại sao ba lại làm như vậy? Những chuyện mẹ làm đều do ba hết cả? Nếu tuổi trẻ của mẹ không trải qua những chuyện này thì mẹ sẽ không bao giờ những việc đó.
Bé gái đó là chị con, ba cũng chính tay giết chết.
Ông bà ngoại đã làm gì Vương Gia, sao ba lại hủy hoại cả một gia tộc.
Còn ông nội, ông biết rõ như vậy nhưng vẫn bênh vực ba con.
Nếu hôm nay mẹ không nói thì bao giờ con mới biết đây.
”
- “ Ba....!tất cả là tại ba...ba xin lỗi....!” Vương Quốc Đạt cứ nghĩ có thể che giấu được những việc làm này nhưng ông đã lầm, không có sự thật nào có thể che giấu mãi mãi được
- “ Xin lỗi, buồn cười.
Xin lỗi nhưng ông có trả ba mẹ tôi, trả con gái cho tôi được không? Tôi hận các người, không bao giờ tha thứ cho các người.
Nếu không chịu ly hôn thì tôi sẽ tự đi, hãy cứ yên tâm, tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì của Vương Gia đâu.
”
- “ Ba, con thật sự rất thất vọng về ba.
Con cảm thấy mình cũng giống như ba vậy, vì ghen tuông mà đánh vợ.
Nhưng con không giết chết con mình như ba đã làm.
Ba có còn nhớ tuổi trẻ của mẹ như thế nào không.
Thanh xuân của mẹ đã bị ba hủy đi tất cả.
Thanh xuân của một người con gái đáng quý lắm nhưng ba không biết trân trọng mà là hủy hoại nó.
Nếu ba không cần mẹ thì để con, con sẽ đưa mẹ đi.
”
- “ Tôi không cần, không cần Vương Thiếu phải thương hại.
Tôi không phải mẹ cậu.
”
Vương Kiên, Vương Nhất Trì thật sự đau lòng.
Hai người không ngờ mọi chuyện lại đến mức này.
- “ Mẹ, con là con trai của mẹ mà.
Sao mẹ lại nói như vậy.
”
- “ Tôi chỉ có con gái nhưng nó đã chết rồi, các cậu không phải con tôi.
Đừng nhận nhầm người.
”
Vương Kiên, Vương Nhất Trì nhìn Vương Quốc Đạt đầy uất hận.
- “ Từ giờ ba cứ sống với cái quyền lực của mình đi.
Gia đình chúng ta tan nát thật rồi, ba và ông nội đã hài lòng hay chưa? ” Vương Nhất Trì tức giận nói
- “ Mẹ đừng như vậy, đi với con đi mà.
” Vương Kiên cầm lấy tay của Lâm Doãn Khanh
- “ Cậu bỏ tay ra, tôi không phải mẹ cậu.
” Lâm Doãn Khanh hất tay Vương Kiên ra, bà đi thẳng ra ngoài
Lâm Doãn Khanh chạy thẳng một mạch, bà phải đến nghĩa trang của Lâm Gia.
Chỉ có ở đó bà mới thấy bình yên.
Vương Kiên và Vương Nhất Trì lái xe đi tìm Lâm Doãn Khanh nhưng chẳng thể tìm thấy, tại sao mẹ hai người lại chạy nhanh như vậy chứ.
Rốt cuộc bà đã đi đâu?
Vương Gia hiện tại thật sự tan nát rồi, nào còn những cảnh gia đình sum vầy nữa.
Chỉ vì hai chữ " quyền lực " mà dần dần đánh mất tất cả.
- “ Ba, con sai thật rồi.
Năm đó, mẹ cũng vì những việc làm của con rồi uất ức mà chết.
Có phải vợ con cũng như vậy không ba? ”
- “ Nhà họ Lâm tan nát cũng là do chúng