Cô khóc thê lương trong sự tuyệt vọng, sau đó cô đứng dậy ngồi lên chiếc ghế ngoài phòng bệnh.
- Mình phải cứu mẹ bằng mọi giá, không thể trơ mắt nhìn mẹ ra đi.
Đèn cấp cứu lúc này đã tắt, bác sĩ và y tá đã bước ra.
Cô chạy đến trước vị bác sĩ kia, hỏi :
- Mẹ tôi sao rồi bác sĩ, có thể chữa được không?
Vị bác sĩ kia nói :
- Mẹ cô mắc bệnh ung thư giai đoạn một, may mà được cấp cứu kịp thời, hiện tại đã không sao rồi.
Bà ấy có thể chữa khỏi được, gia đình hãy nhanh chóng lo chi phí phẫu thuật cho bà ấy.
Càng kéo dài lâu, bệnh tình sẽ càng nặng hơn.
Cô nói :
- Vậy chi phí phẫu thuật phải mất bao nhiêu vậy bác sĩ?
Bác sĩ nói tiếp :
- Chi phí phẫu thuật, thuốc thang và các chi phí nhỏ khác là 2,5 tỷ.
Cô ngạc nhiên :
- Nhiều như vậy sao, số tiền nhiều như vậy làm sao có thể kiếm được.
Bác sĩ nói :
- Nếu không chữa trị kịp thời, tế bào ung thư sẽ nhanh chóng lan ra các tế bào khác.
Đến lúc đó sẽ không làm gì được, cô hãy suy nghĩ cho kĩ, sau đó hãy đến tìm tôi.
Cô gật đầu :
- Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ có cách.
Bác sĩ nói :
- Bây giờ có thể vào trong thăm bệnh nhân được rồi.
Cô gật đầu rồi vào bên trong thăm mẹ mình, cô đẩy nhẹ cửa bước vào.
Cô ngồi xuống chiếc ghế nắm lấy tay mẹ mình, cô cứ nói chuyện với mẹ mình mặc dù bà đang hôn mê, không nghe thấy những gì cô đang nói.
- Mẹ ơi, con phải làm sao đây, làm sao có thể kiếm được một số tiền như vậy để cứu mẹ đây.
Ba đã bỏ con, anh hai cũng không còn bên cạnh chúng ta, đến mẹ cũng bỏ con sao.
Giọng cô buồn bã, nước mắt cứ thế rơi xuống ướt đẫm chiếc ga giường, mắt cô đỏ hoa vì khóc nhiều.
- Con không biết phải làm thế nào nhưng con phải cứu mẹ, ngoài mẹ ra thì không còn ai bên cạnh con nữa.
Cô lấy giấy lau hết nước mắt, cô nắm chặt tay mẹ.
- Hàng xóm của chúng