Lâm Doãn Khanh lấy cây hoa cicuta ra ngoài, cắt hoa và lá ra thành những miếng nhỏ.
Bà từ từ ăn nó vào trong miệng, cái chết đã đến rất gần với Lâm Doãn Khanh.
Trước đó, bà cũng đã chốt và khoá cửa trong cẩn thận để không ai vào phòng này được.
Lâm Doãn Khanh ăn xong, thời gian này vẫn rất bình thường nhưng chỉ một lúc sau sẽ có biểu hiện.
1h sau, bà bắt đầu lên cơn động kinh và co giật trong vài tiếng đồng hồ.
Sau đó thì tử vong tại chỗ, hơi thở cũng tắt, tim ngừng đập.
Bà ra đi một cách đau đớn nhưng đó lại là mong muốn của bà, bà nghĩ rằng bản thân mình làm nhiều việc ác thì không thể có cái chết thanh thản được.
Lâm Doãn Khanh đã tự giải thoát cho chính mình, giải thoát khỏi cuộc sống hôn nhân chán ghét gần 40 năm.
Bà lúc này sẽ được đoàn tụ với gia đình của mình, với con gái và cháu gái đã mất.
Lịch sử đã hoàn toàn lặp lại với Vương Gia, đúng như lời Vương Hải đã nói với Vương Kiên.
Bà nội của Vương Kiên vì những việc làm của Vương Quốc Đạt nên uất ức mà chết, Lâm Doãn Khanh vì không muốn tiếp tục sống mà tự sát bằng cây độc.
.......
Ở Vương Trạch Đông, không ai biết chuyện Lâm Doãn Khanh đã chết.
Vương Kiên về đến nhà, sự việc buổi trưa hôm đó cũng không ai nói cho anh biết.
Ăn tối xong, Vương Quỳnh Trang ở lại dọn dẹp còn Trần Thanh Ngọc mang cơm lên cho bà.
Cô không tài nào mở cửa được, cô gọi bao nhiêu lần nhưng Lâm Doãn Khanh vẫn không đáp lại.
Vừa lúc ấy, Vương Kiên đi lên tầng 2.
Trần Thanh Ngọc gọi anh.
- “ Anh, qua đây đi.
Em gọi mãi mà không thấy mẹ hồi âm ấy, không biết là mẹ có xảy ra chuyện gì không nữa? ”
Vương Kiên gật đầu, anh cầm tay nắm cửa, loay hoay một hồi vẫn không thể mở được cửa.
- “ Mẹ khoá trái bên trong rồi, để anh lấy thìa khóa.
”
Vương Kiên đi sang thư phòng của anh lấy thìa khóa, anh có cảm giác vô cùng bất an.
Vừa mở tung cánh cửa, Vương Kiên đã thấy cảnh không nên thấy.
Mẹ anh nằm bất động dưới đất, máu từ miệng chảy ra đã khô, lan ra cả một khoảng sàn nhà.
- “ Anh....!hình như là mẹ tự sát...!để em xem...? ”
Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc cùng bước vào, cô đặt khay cơm lên giường rồi từ từ ngồi xuống cạnh Lâm Doãn Khanh.
Cô đặt tay trước mũi bà để kiểm chứng, kết quả là Trần Thanh Ngọc lắc đầu.
Tim đã ngừng đập, hơi thở cũng không còn nữa.
- “ Mẹ.....!đã.....mất rồi....!” Trần Thanh Ngọc không cầm được nước mắt, cô nhìn Vương Kiên
Vương Kiên khụy xuống, tại sao lại như vậy.
Tại sao mẹ anh lại chọn cái chết, bà nội và mẹ anh đều ra đi ở tuổi này.
Vì sao chứ?
- “ Vợ, em đừng đùa, đùa không vui đâu? ”
- “ Em thật sự không có đùa, em là bác sĩ mà.
Em biết chứ, mẹ thật sự không còn nữa.
Anh không tin có thể gọi anh Cố Nam đến để xác thực mà.
”
Trần Thanh Ngọc thật sự không thể ngờ Lâm Doãn Khanh lại chọn cái chết để giải thoát cuộc đời, những lời bà nói với cô chẳng lẽ là lời trăng trối trước khi chết sao?
Vương Kiên không dám tin, anh đặt tay lên mũi bà, quả nhiên là không còn thở nữa.
- “ Thanh Ngọc, bây giờ em tạm qua Hoàng Gia ở hai tuần đầu.
Sau hai tuần, anh sẽ qua đón em.
Em đang mang thai, còn vài tháng nữa thì con sẽ chào đời.
Đám tang âm khí rất nặng, không tốt cho con.
”
-