Hai tuần sau
Hôm nay là ngày Vương Quốc Hùng - Vương Ngọc Anh tròn một tháng tuổi.
Dinh thự Vương Gia trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn lấp lánh xung quanh, vô cùng xa hoa.
Không khí vui vẻ, hạnh phúc của cả hai gia tộc.
Người ngoài nhìn vào không khỏi ngưỡng mộ hai đứa trẻ này, được sống trong nhung lụa nhưng thứ phải đánh đổi chính là ước mơ.
Buổi lễ chính thức bắt đầu, những người tham gia hầu như đều là người thân thích với Vương Gia và một số người quen biết.
Trần Thanh Ngọc bế Vương Ngọc Anh, Vương Kiên bế Vương Quốc Hùng.
Trên môi nở nụ cười hạnh phúc, họ cảm tưởng rằng bé gái Vương Thanh Hân đã chính thức quay về với họ với thân phận Vương Ngọc Anh, là bé gái này đây.
Nghi thức mừng đầy tháng của hai bé diễn ra khá nhanh chóng, không mất nhiều thời gian, sau đó là bữa cơm thân mật của tất cả mọi người.
Dinh thự đông đúc tràn ngập tiếng cười, tiếng chúc mừng dành cho hai đứa trẻ vang lên không ngớt.
Vương Kiên không tránh khỏi việc uống rượu, hôm nay là ngày vui, cô không cấm anh.
Cô chỉ sợ anh uống nhiều quá rồi bị bệnh, rượu luôn luôn có hại mà.
Đáng tiếc hôm nay lại không có sự xuất hiện của Hàn Gia và cả Hàn Dương Phong, họ cũng gửi quà với lời chúc mừng đến Vương Gia.
Đầu buổi chiều, buổi tiệc kết thúc, tất cả mọi người cũng đã ra về.
Về đến Vương Trạch Đông, Trần Thanh Ngọc phải nhờ mẹ và quản gia bế hai đứa bé.
Vương Kiên uống say như thế này, chắc chắn lát nữa sẽ nôn hết ra ngoài.
Cô dìu anh lên phòng, Vương Kiên vừa cao vừa nặng hơn Trần Thanh Ngọc nên trong lúc di chuyển cũng hơi khó khăn.
Cô lấy tay mở rộng cửa, cho anh nằm xuống giường, cái lưng của Trần Thanh Ngọc như sắp gãy đến nơi, vừa đau vừa mỏi.
Cô cởi giày và tất ra, sau đó đặt hai gối lớn để anh thấy thoải mái.
Trần Thanh Ngọc thật sự ghét mùi của chất gây nghiện, cũng vì cô là bác sĩ, hiểu rõ những tác hại của nó gây ra, vô cùng nguy hiểm.
Trần Thanh Ngọc đóng cửa lại, cô xuống nhà pha nước giải rượu cho anh sau đó lại lên phòng, Vương Kiên phải uống xong thì cô mới không lo.
Trần Thanh Ngọc gọi Vương Kiên ngồi dậy, cô bắt anh phải uống xong thì mới thôi.
Nhưng khi cô định với tay lấy cốc nước thì bị anh lật xuống giường.
Vương Kiên ánh mắt thâm tình nhìn cô, anh không nói gì, cúi xuống hôn lên môi Trần Thanh Ngọc.
Trần Thanh Ngọc ú ớ trong miệng không nói thành lời, cũng gần một năm rồi anh không có đụng vào người cô.
Lần này coi như cứ để cho anh thỏa mãn đi,