Mất một buổi sáng để dọn dẹp đồ đạc, 3h chiều, tài xế đưa họ ra sân bay.
Đúng 5h, chiếc máy bay từ từ cất cánh lên bầu trời cao.....
Tạm biệt New York phồn hoa, hẹn ngày trở lại...
20h sau, họ có mặt tại sân bay quốc tế Nội Bài sau đó đi taxi về nhà.
Về đến Hà Nội đã là 1h sáng, thành phố im ắng ít người qua lại.
Vương Quỳnh Trang và em trai đang ở trong phòng, lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô nửa tỉnh nửa mê đi xuống nhà, mắt nhắm mắt mở cầm thìa khóa ra mở cửa.
Vương Quỳnh Trang ngái ngủ hỏi người trước mặt vừa mở cửa, cô hiện giờ chưa biết ba mẹ mình đã về.
- “ Ai đấy ạ ”
- “ Tỉnh ngủ chưa hả con? ”
- “ Dạ, con? ” Vương Quỳnh Trang nghe giọng nói này thì tỉnh ngủ luôn, mở toang cánh cửa
- “ Ba mẹ về rồi, bà ngoại cũng về rồi luôn.
”
- “ Dù có buồn ngủ nhưng phải tỉnh táo để nhìn xem người trước mặt mình là ai, nếu là kẻ trộm thì phải làm sao? ” Vương Kiên
- “ Dạ ba, con nhớ rồi, cũng tại con buồn ngủ quá.
” Vương Quỳnh Trang
- “ Vào nhà thôi, đưa thìa khóa cho ba.
”
Vương Kiên lấy thìa khóa từ tay Vương Quỳnh Trang, anh khoá cửa lại.
- “ Em đáng yêu quá trời, xinh nha mẹ.
” Vương Quỳnh Trang hớn hở nói
- “ Trang, đi ngủ đi con.
Mai còn phải đi học, thân là lớp trưởng phải luôn gương mẫu.
” Vương Kiên
- “ Ba con nói đúng đó, đi ngủ đi con, ngày mai phải dậy sớm để đi học mà.
Đi học về rồi chơi với em sau.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Dạ, cháu chào bà ngoại, con chào ba mẹ.
” Vương Quỳnh Trang đi lên phòng, mau chóng chìm vào giấc ngủ
Chu Thanh Nga, Vương Kiên, Trần Thanh Ngọc gật đầu.
- “ Lâu rồi mới về nhà, không biết việc học của con có tốt không nhỉ? ” Trần Thanh Ngọc
- “ Đương nhiên là tốt rồi, em cứ yên tâm.
Anh sẽ sớm trao đổi với giáo viên, sự việc năm trước sẽ không tái diễn lại đâu.
” Vương Kiên
Trần Thanh Ngọc vẫn còn nhớ ngày anh đi họp phụ huynh cho con gái, về nhà liền chửi con 2h đồng hồ vì tội vi phạm nội quy.
Cô mong năm học này con sẽ không làm như vậy nữa, ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp sau này.
Chu Thanh Nga và Trần Thanh Ngọc bế hai đứa trẻ lên phòng, Vương Kiên chạy đi chạy lại lên xuống cầu thang để mang hết đống đồ này lên, tất nhiên cũng có sự trợ giúp của mẹ vợ.
Anh và bà sắp xếp lại đồ đạc, hơn một tiếng thì xong.
Vương Kiên mệt mỏi nằm xuống giường sau đó cũng ngủ luôn, Chu Thanh Nga cũng ngồi xuống.
- “ Mẹ, mẹ qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, mệt cả ngày rồi.
Hai đứa cũng ngủ rồi.
” Trần Thanh Ngọc nói
- “ Được rồi, con cũng nghỉ ngơi đi.
Nếu hai đứa bé có khóc thì mẹ sang.
”
- “ Vâng mẹ ”
Chu Thanh Nga đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Trần Thanh Ngọc sau đó cũng nằm xuống ngủ một chút cho bớt mệt.
Ánh đèn vàng trên phố Tố Hữu vẫn còn sáng, chiếu rọi cả một con đường dài.
Hầm chui Tố Hữu - Lê Văn Lương không ít người qua lại, gió hơi se lạnh của mùa thu thổi đến, khá dễ chịu.
Hôm sau, cả nhà ngồi