Vương Kiên nhìn thẳng vào mắt Vương Khánh Linh, ánh mắt ngờ vực.
- " Ba có gì thắc mắc sao ? " Vương Khánh Linh bật cười
- " Con không giận ba sao ? " Vương Kiên thu lại ánh mắt của anh, hỏi Vương Khánh Linh
- " Chuyện đó hả, con không hẹp hòi như vậy đâu.
Với lại lúc đó ba đang không được bình tĩnh mà, con không trách ba.
Ba yêu mẹ nhiều như vậy mà, con hiểu " Vương Khánh Linh giải thích
- " Ba cũng không hiểu tại sao mình lại có hành động như vậy nữa.
Ba xin lỗi "
- " Con không trách ba, chuyện cũng qua rồi mà.
Nhưng mà ba có biết mẹ và đứa trẻ bây giờ ra sao rồi không? "
- " Cô ấy đã sinh con rồi, có hai đứa trẻ là một trai một gái nhưng chỉ cứu được bé trai.
Cô ấy bị người ta hãm hại nên bé gái đã không còn, vừa sinh ra thì đã không còn thở nữa.
" Vương Kiên buồn bã nói
- " Vậy cha đứa trẻ đâu ba, anh ta vô tâm với con của mình đến vậy ư.
Mẹ đi khám thai chắc cũng không đi cùng lần nào đâu, con mà gặp anh ta thì con sẽ đập chết anh ta cho hả dạ.
Người gì mà khốn nạn, bội bạc.
Biết làm mà không biết chịu trách nhiệm với những gì mình làm.
" Vương Khánh Linh mặt hằm hằm nói
- " Là ba, đứa bé đó là con của ba.
Ba biết mình là người cha tồi, người con muốn đập đang ở trước mặt của con đây.
Ba không biết sự thật, lời nói dối của cô ấy mà ba cũng tin cho được.
Đã vậy còn ghen tuông vô cớ nữa, mới khiến cô ấy thành ra như vậy.
"
- " Hả? Cái gì cơ? Người đó là ba, ba chính là cha của đứa trẻ trong bụng mẹ? Đứa trẻ đó là con cháu của Vương Gia? Là em trai của con sao? " Vương Khánh Linh há hốc mồm, cô không tin nổi chuyện này mà
- " Phải, những gì con nói đều là sự thật.
Hoàn toàn đúng và chính xác.
"
- " Ôi trời ơi, vậy ba chính là gà trống nuôi con rồi.
Mẹ đã bỏ đi, hay là ba đem em con về Vương Trạch Đông.
Con sợ bà nội sẽ dạy hư nó, con biết rõ bà nội luôn ghét con và Quỳnh Trang.
Trẻ con như một tờ giấy trắng không bị nhuốm bẩn, nếu sống trong một môi trường không tốt e là sẽ không ổn đâu.
" Vương Khánh Linh nói
- " Được rồi, theo ý của con.
Quỳnh Trang cũng nên về Vương Trạch Đông được rồi, nếu nó còn ở đó lâu chắc chắn sẽ không sống yên với bà nội của con mất "
- " Dạ, con biết rồi.
Chị em con sẽ tự đi mua đồ cho em con, con sẽ nhờ bác Vy đi cùng.
Con không biết trẻ sơ sinh cần gì, bác ấy là người có nhiều kinh nghiệm, nhờ bác ấy là tốt nhất."
- " Được rồi, về Vương Trạch Đông.
Để ba hỏi xem Cố Nam có về đó được không "
- " vâng "
Vương Kiên lấy điện thoại gọi điện cho Cố Nam, hai đầu dây nhanh chóng được kết nối
[ alo ] Cố Nam nói
[ cậu có đến biệt thự của tôi