Đối với những lời đồn thổi đó, Trương Vũ Khoa và Trần Thanh Ngọc đã giải thích rất nhiều.
Cô không muốn tin đồn này ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh, đối với cô thì không sao nhưng đối với Trương Vũ Khoa thì không được.
Cô là đã từng sinh con, còn anh vẫn là người độc thân.
Cho dù Trương Vũ Khoa có tình cảm với cô thì cô cũng chẳng dám chấp nhận anh.
Không phải là anh không tài giỏi và ưu tú như Vương Kiên mà là cô biết bản thân mình không xứng với người đàn ông nào nữa.
Sau một thời gian, mọi tin đồn ghép cặp Trần Thanh Ngọc với Trương Vũ Khoa đã dần lắng xuống.
Trần Thanh Ngọc lúc này mới an tâm được vài phần, Trương Vũ Khoa thì có chút buồn.
Nói không thất vọng thì đó chính là lời nói dối, nhưng nghĩ lại thì Trần Thanh Ngọc vốn không thích anh mà.
Là tự mình anh đa tình thôi, trách ai bây giờ.
Thời gian vẫn còn dài mà, Trương Vũ Khoa tin rằng sẽ có một ngày cô sẽ biết tình cảm của Trương Vũ Khoa đối với mình.
Anh sẽ chờ, chờ ngày đó sẽ đến.
Có duyên gặp nhau, quen biết nhau nhưng không chắc sẽ bên cạnh nhau lâu dài.
Cuộc đời là như thế, nếu cuộc đời cho chúng ta bên nhau mãi mãi thì dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ quay về với nhau.
Trương Vũ Khoa không biết mình chính là người đến sau, mà người đến sau được định sẵn là thua cuộc.
Anh đã thua ngay từ đầu, mối tình đầu luôn là thứ khó quên nhất và khó buông bỏ nhất.
……………
Trần Thanh Ngọc đi vào phòng làm việc của Trương Vũ Khoa, cô ở bên ngoài gõ cửa.
Khi được phép vào thì cô mới dám mở cửa, làm việc gần được nửa năm nên những quy tắc này cô không dám vi phạm.
Sau khi nghe được hai tiếng " mời vào " Trần Thanh Ngọc từ từ mở cửa bước vào.
Cô đứng trước mặt Trương Vũ Khoa và đưa một số giấy tờ của bệnh nhân để anh đóng dấu.
- “ Trưởng khoa, anh đóng dấu giúp em.
”
- “ Em ngồi đi, không cần đứng.
”
- “ Em cảm ơn ”
Trần Thanh Ngọc ngồi xuống ghế đối diện, Trương Vũ Khoa lấy tập giấy tờ Trần Thanh Ngọc mang vào rồi đóng dấu giúp cô.
Cách xưng hô của hai người không còn xa lạ như trước nữa nhưng vẫn còn có khoảng cách rất lớn.
- “ Trưởng khoa, em....em....!” Trần Thanh Ngọc ngập ngừng nói
- “ Sao vậy, em có chuyện gì thì