Giống như nhận ra chủ nhân đã phát hiện, thiếu nữ ngồi trên thảm trải sàn ngẩng đầu lên, chiếc mũ rộng che khuất nửa bên mặt của cô, chỉ để lộ ra nửa gương mặt và một con mắt.
Lúc nhìn thấy Thời Lệnh Diễn, thiếu nữ với ánh mắt sáng long lanh, nhếch môi ngây ngô nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng tinh sạch sẽ.
Con mắt để lộ ra, giống như ánh đèn thủy tinh, sáng ngời, khí chất trong suốt quá mức sạch sẽ, khiến cho Thời Lệnh Diễn cảm thấy cô cùng món đồ trong tay không hợp nhau.
Bên kia Vân Độ còn nói gì đó, Thời Lệnh Diễn hoàn toàn không nghe được, chỉ nói︰ "Bảo Đường Tịnh Minh đến đây một chuyến.
"Vân Độ đang lải nhải liền ngẩn ra, "Cái gì?"Nhưng, điện thoại đã bị cắt đứt.
Thời Lệnh Diễn đặt điện thoại sang bên, ngồi xổm xuống, giơ tay cướp mất đồ trong tay Thi Mị, thuận tiện vứt vào thùng rác.
Thi Mị thấy vậy, cái miệng liền méo xệch, một đôi mắt bồ câu long lanh ánh nước ấm ức nhìn anh.
Thời Lệnh Diễn có chút đau đầu, trực tiếp đứng lên, giơ tay nhấc cái mũ rộng rãi sau lưng cô, không kiên nhẫn nói ︰ "Ra ngoài.
"Thi Mị ︰ "Hu hu hu hu! "Đời này Thời Lệnh Diễn ghét nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc.
Huống chi, đây còn là một kẻ ngốc không biết gì.
Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Thời Lệnh Diễn nhảy lên, trực tiếp xách cô như xách một con gà con, ném từ trong phòng ra ngoài.
Thi Mị trực tiếp bị vứt ở trên ghế sofa, liền lớn tiếng khóc lên.
Thời Lệnh Diễn nhịn xuống kích thích muốn đá cô ra khỏi cửa, đóng sầm cửa phòng lại, ngăn cản tạp âm bên ngoài.
-Lúc người nhà họ Thi ra khỏi Thời Vũ Châu, vô cùng vui vẻ lái xe rời đi, nhưng chạy được nửa đường, Uông Thuyên Hà đột nhiên vỗ tay một cái, hô to ︰ "Thôi xong, quên mất Thi Mị ở đó rồi !"Nói ra, đây cũng chẳng phải lần một lần hai.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
"Chuyện này mà cũng quên được sao, sao bà lại để con ở đấy!" Thi Học Bạch kích động nói.
Uông Thuyên Hà cũng