Lúc Đường Tịnh Minh đưa Thi Mị vào cửa, trong lòng vừa loạn vừa xoắn xuýt.Nhất là khi thấy Thời Lệnh Diễn một thân chính trang chuẩn bị đến công ty, lại càng cảm thấy thế giới này không công bằng, hùng hổ mở miệng︰ "Anh rể!"Thời Lệnh Diễn chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, lạnh nhạt ừ một tiếng.Khí thế hùng hổ của Đường Tịnh Minh nháy mắt liền biến mất, nhưng lại không cam lòng, chỉ chỉ Thi Mị phía sau, "Ai vậy? Sao cô ấy lại gọi anh là chồng?"Thời Lệnh Diễn khẽ dừng động tác, ngước mắt lên nhìn bọn họ một cái.Đường Tịnh Minh thì trông vô cùng uể oải.Mà cô vợ ngốc của anh thì đang cười hì hì.Đặt ly coffee xuống, Thời Lệnh Diễn bắt chéo chân dài, đơn giản tự thuật, "Anh và cô ấy kết hôn rồi."Đường Tịnh Minh cảm thấy trái tim mình như bị đâm cho mấy nhát, vẻ mặt bi thương, "Cô ấy...!Anh...!Ối, từ từ, " Đường Tịnh Minh lập tức hoàn hồn, "Không phải anh...!Cưới một kẻ đần độn sao?""Thì chính là cô ngốc này đó."Chiếm được câu trả lời khẳng định, Đường Tịnh Minh liền quay đầu.Thi Mị nhìn vẻ mặt này của anh ta, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái, tay cầm viên chocolate đen lắc mạnh, cười ngây ngô với anh ta.Lúc này Đường Tịnh Minh mới chú ý đến, từ đầu đến đuôi, cô gái này luôn cười quá đẹp đẽ ngọt ngào.Hít thật sâu một hơi, Đường Tịnh Minh chưa từ bỏ ý định, xốc cái mũ của cô lên, "Nhìn thì rất bình thường mà, sao lại là kẻ ngốc chứ.”Nhưng sau đó, Đường Tịnh Minh liền bẽ mặt.Cũng không biết là hành vi cầm mũ chọc giận cô, hay là vì anh ta nói lời nào không đúng, cô đột nhiên hất tay anh ta ra, vẻ mặt muốn khóc túm chặt lấy cái mũ của mình.Đường Tịnh Minh ︰ "..." Được rồi, anh ta tin, cô gái này thật không hề bình thường!Đường Tịnh Minh cảm thấy cực kỳ bi thương, anh ta ôm trái tim nhỏ ngồi xuống, "Anh rể, anh...!khiến em cực kỳ thất vọng."Sáng sớm đã nghe Vân Độ nói về chuyện xảy ra bên này.Không nghĩ tới, anh thật sự có người bên ngoài !Càng đáng sợ chính là, anh ngay cả một kẻ ngốc cũng