Những cảnh quen thuộc này lúc xem lại chẳng khác gì một trò đùa.
Nhưng mặc dù như vậy, Thi Mị vẫn không khống chế nổi mà toàn thân run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nhìn người đàn ông đang ngủ say kia, trong mắt cô tràn ngập hận thù.
Cô cầm lấy một chiếc gối, nhanh chóng bịt mặt anh, còn dùng hết sức đè xuống.
Nhưng đè xuống chưa được hai giây thì cô phát hiện người bên dưới hình như phát ra tiếng kêu.
Eo đột nhiên bị siết chặt, Thi Mị hoàn toàn bị giam cầm.
Da thịt mềm mại bị dán chặt vào thân thể nóng rực của đàn ông.
Theo bản năng, toàn thân Thi Mị run lên.
Thân thể cứng ngắc, tim đập loạn xạ.
Cô không dám động đậy.
Gối đầu buông lỏng chắn giữa hai người.
Thi Mị lại nghe thấy tiếng anh nói mớ: "Đường Vũ! ""Đừng đi.
"Toàn thân cô trở nên cứng đờ, trái tim như muốn xông ra ngoài.
Anh biết rồi?Không, không có khả năng!Cô là một kẻ ngốc, cô là Thi Mị!Anh không thể phát hiện ra cô là Đường Vũ được!Nếu như anh biết cô chính là Đường Vũ, thì liệu rằng anh có giết mình lần nữa không?Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nhiệt độ thân thể nóng rực truyền đến như muốn làm bỏng trái tim cô, hệt như trong quá khứ.
Nhưng Thi Mị cũng cảm thấy một luồng khí lạnh từ sống lưng xông lên tới tận đỉnh đầu làm cả người run rẩy.
Cả người cô căng cứng, duy trì tư thế.
Tay Thời Lệnh Diễn ôm cô càng chặt, ngay khi cô cho là anh muốn mở mắt ra thì lại truyền tới tiếng hô hấp đều đều.
Toàn thân cô đều thả lỏng, cô tựa trên người anh, hai tay chống lên đầu vai anh, hô hấp cẩn thận.
Khoảng cách hai người đang rất gần.
Nhiệt độ trên người anh vẫn đang truyền tới.
Giống như vô số lần ôm nhau trong quá khứ.
Khí thế hăng hái