Thời Lệnh Diễn đóng cửa lại, có hơi đau đầu.
Đúng là đáng ghét!Bữa trưa.
Lúc Thời Lệnh Diễn đi xuống thì Thi Mị đã ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Trên cổ đeo khăn ăn, nghiêm chỉnh ngồi chờ dì Trần lấy cơm cho mình.
Ông Thời thấy Thời Lệnh Diễn ngồi xuống thì nói: "Bà con vừa mới gọi điện thoại tới đấy.
"Động tác nhận cơm từ người giúp việc của Thời Lệnh Diễn có hơi khựng lại.
Cha mẹ của Thời Lệnh Diễn đã chết từ hai mươi năm trước do tai nạn máy bay.
Năm đó, anh mới 8 tuổi.
Sau này, Thời Lệnh Diễn được ông bà nuôi lớn.
Ông Thời và bà Thời vô cùng yêu thương nhau, mấy chục năm sống chung, ông Thời luôn luôn nghe theo bà Thời.
Nhưng riêng chuyện hôn nhân của Thời Lệnh Diễn thì hai ông bà lại có quan điểm khác nhau.
Ông Thời cho rằng, làm người thì có ơn phải báo.
Thi Mị đã hy sinh tính mạng để cứu Thời Lệnh Diễn, nên phải có trách nhiệm đến cùng với cô.
Dù sao, gia đình của Thi Mị quá tệ.
Còn bà Thời thì cảm thấy cháu mình xứng đáng với các cô gái danh gia vọng tộc hơn.
Loại phụ nữ như Thi Mị, xét về gia thế, bối cảnh thì chẳng chỗ nào xứng với cháu trai của mình cả!Huống hồ bây giờ cô còn là một kẻ ngốc.
Thời Lệnh Diễn nghĩ bà gọi điện tới chắc là nghe được từ người hầu trong nhà chuyện Thi Mị ngủ trong phòng mình hôm qua.
Quả nhiên, ông Thời nhanh chóng nói tiếp: "Bà ấy bảo, hai đứa đã kết hôn nửa năm rồi, cũng đến lúc cho bà ấy chút tin tốt.
"Thời Lệnh Diễn: "Tin tốt?"Thi Mị: "! "Cái này còn phải hỏi lại à?Nhất định là nói về chuyện mang thai rồi!Ông Thời nói: "Vợ chồng bình thường đừng nói là mang thai sinh con, ít nhất là phải ngủ cùng giường đã.
"Thời Lệnh Diễn: "! ""Lệnh Diễn, ông biết con chưa quên được Đường Vũ, nhưng bây giờ Thi Mị mới là vợ con, điều này con phải rõ.
"Thời Lệnh Diễn hơi cúi đầu: "Con biết.
"Ông Thời than thở: "Ông cũng không muốn ép con, nhưng con hẳn là phải hiểu, ông làm chuyện gì cũng nghĩ cho con.
"Nếu như là bà Thời thì tất nhiên sẽ không muốn tổ chức đám cưới cho Thời