Thi Băng Băng tức giận vì bị sỉ nhục, hạ giọng nói: "Đồ tiện nhận, chị ở chỗ này sống thoải mái lắm đúng không?"Thi Mị giống như có chút không vui, thì mày nhìn cô ta một cái.
Khóe môi Thi Băng Băng nhếch lên một nụ cười đắc ý, nói: "Đưa tôi lên phòng của anh Thời xem đi.
"Thi Mị: "Không!"Chỉ một chữ hoàn toàn từ chối Thi Băng Băng.
Cô ta kinh ngạc, không ngờ đồ ngốc này còn biết từ chối, liền hỏi lại: "Tại sao?""Mặt cô xấu.
" Thi Mị trịnh trọng nói: "Mặt xấu thì là người xấu.
"Thi Băng Băng khẽ giật mình, chỉ vào mình, khó tin mà cao giọng hỏi lại: "Tôi xấu?"Thi Mị thành thật gật đầu: "Xấu.
"Thi Băng Băng tức đến tái mặt, nghiến răng giơ tay lên, suýt nữa thì cho cô một bạt tai.
Giống như lúc bình thường ở nhà.
Con ngươi đen như mực của Thi Mị đột nhiên sâu thẳm, như thể chứa đựng cả bầu trời bí ẩn.
Thi Băng Băng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt ấy thì sống lưng lạnh buốt, động tác phút chốc dừng lại.
Bình tĩnh nhìn lại thì lại thấy Thi Mị vẫn một bộ dạng ngây thơ thuần khiết vô hại.
Giống như ánh mắt sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác của cô ta.
Trong tim Thi Băng Băng không khỏi sinh ra cảm giác thua kém một kẻ ngốc.
Cô ta không cam tâm nghiến răng, đột nhiên nghĩ tới lâu rồi không gặp một người, trong mắt lóe sáng, nhỏ giọng nói: "Tôi mang chị đi gặp anh Tình của chị được không?"Anh Tình?Lâm Hoành?Trong lòng Thi Mị liền xuất hiện cái tên này, ánh mắt lóe lên.
Thân thể này có được là do Thi Mị bị tai nạn xe.
Sau này không chỉ ngốc nghếch, mà rất nhiều ký ức cũng trở nên mơ hồ.
Cái tên Lâm Hoành này từng chiếm một vị trí lớn trong lòng của Thi Mị.
Vẻ mặt Thi Mị lộ ra vẻ mờ mịt.
Thi Băng Băng đạt được mục đích, tiếp tục dụ dỗ: "Chính là anh Tình mà chị rất thích ấy.
Chị còn ở một đêm với anh ấy ở bên ngoài