Đây là câu nói thứ hai Thời Lệnh Diễn nói từ đầu đến giờ.
Rõ ràng cực ngắn gọn, thậm chí không có nội dung gì đáng nói.
Nhưng loại cảm giác cao quý của kẻ bề trên lại lặng yên không tiếng động lan tràn, bễ nghễ chúng sinh.
Thi Vân Thường tự nhiên sinh ra cảm giác khuất nhục, bàn tay lại vô thức nắm chặt, trong lòng đều là không cam lòng, anh ta tiến lên một bước, giọng điệu hàm chứa ý cảnh cáo, "Nếu làm lớn chuyện này, đối với ai cũng đều không có lợi.
""Ừm, " Thời Lệnh Diễn khua khói, lười biếng ngước mắt, "Cho nên?"Thi Vân Thường bị thái độ của anh chọc giận, sắc mặt xanh mét, tay nắm chặt đang muốn tiến lên lý luận thì lại bị chú ba giữ chặt lại.
Trên mặt chú ba là nụ cười làm lành, ông ta nói ︰"Tất cả mọi người là đàn ông, cậu ấy cũng chỉ phạm phải lỗi lầm mà người đàn ông nào cũng phạm phải thôi!"Uông Thuyên Hà nghe không nổi nữa, túm Thi Mị tiến lên, nói ︰ "Gì mà phạm phải lỗi người đàn ông nào cũng phạm phải, vậy Thi Mị phải làm sao đây?"Động tác có phần thô bạo, Thi Mị bĩu môi, đỏ mắt rất nhanh liền muốn khóc, cô hu hu hai tiếng, hất tay bà ta ra, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bị phủ một tầng hơi nước vô cùng tủi thân, nhỏ giọng lên án ︰"Đau…”Thím ba vội vàng hoà giải, giả vờ an ủi Uông Thuyên Hà, nói ︰ "Được rồi, tình huống của Thi Mị ra sao chị cũng biết mà, hiện tại chuyện cũng đã rồi, cũng không thể nói thật cho ông cụ biết đi? Cậu Thời sẽ gặp phiền phức đó…”Uông Thuyên Hà nghe vậy, giây tiếp theo liền che mặt khóc︰ "Ôi đứa con gái đáng thương của mẹ, nếu trước đó không xảy ra chuyện gì thì tốt biết mấy, chẳng những là sinh viên tài cao của trường y, còn được đạo diễn lớn nhìn trúng muốn mời đóng phim, ai cũng nói con bé tiền đồ vô lượng, ai biết chỉ vì cứu một con sói mắt trắng mà thiếu chút nữa kéo luôn cả mạng mình vào, hiện tại biến thành cô ngốc, lại còn bị người ta đội nón xanh, sống thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa!"Thi Học Bạch cũng bày ra vẻ mặt đau lòng, nghẹn ngào nói ︰ "Em yên tâm, chuyện cũng đã rồi,