Trong đầu Hùng Khai Thạc lúc này hiện lên hình ảnh thân thể mềm mại run rẩy của Thi Mị, anh ta không nhịn được, bưng cốc nước chanh lên uống một hơi cạn sạch.
Thi Mị cúi đầu nghịch phím đàn, còn ngâm nga câu hát, "Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy nhanh lên, chạy nhanh lên! "Hùng Khai Thạc cười tít mắt nhìn phản ứng của cô.
Quả nhiên, Thi Mị càng lúc càng không có hứng chơi đàn, má phồng lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Kéo kéo áo, Thi Mị nhăn mày, vẻ mặt khó chịu, "Nóng quá!.
"Hùng Khai Thạc mừng rỡ như điên.
Đây là thuốc bắt đầu có tác dụng!Nhanh thật, đúng là thuốc tốt!Nghe nói sau khi uống xong, cho dù là ngọc nữ chưa trải sự đời cũng phải khóc lóc cầu xin.
Hùng Khai Thạc nhìn Thi Mị cuối cùng cũng không chịu nổi, cầm lấy hai tay cô, dồn dập mãnh liệt nói ︰ "Thi Mị nóng không, thầy giúp em cởi quần áo được không?"Thi Mị phồng má, vẻ mặt kháng cự, "Không được, không được, Thi Mị không thể cởi quần áo!"Hùng Khai Thạc đã sớm đoán được, cười ha ha, ra vẻ đứng đắn nói ︰ "Thế, Thi Mị cứ nhịn vậy chờ đến khi nào không nhịn được thì cầu xin thầy cởi cho em, cho dù em muốn làm gì thầy cũng sẽ dốc hết sức giúp em.
"Thi Mị phồng má, nhìn chằm chằm phím đàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng.
Hùng Khai Thạc cũng mở phím đàn, dáng vẻ đứng đắn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Thi Mị.
Thi Mị đã bắt đầu có chút ngồi không yên.
Hết xoay trái lại xoay phải.
Thỉnh thoảng mở to mắt, quay đầu nhìn xung quanh.
Hùng Khai Thạc thấy toàn thân khô nóng, liếm liếm môi, cười hề hề nói ︰ "Thi Mị không thoải mái sao?""Thi Mị nóng nóng.
" Thi Mị phồng má, thân thể vặn vẹo, quay đầu nhìn Hùng Khai Thạc, thanh âm non mềm yếu ớt, vô thức kéo dài, "Thầy không nóng sao?"Hùng Khai Thạc cười tít mắt đến gần, dáng vẻ tham lam thèm muốn, như sói như hổ, "Nóng chứ! Sao có thể không nóng! Trái tim thầy