Trong khi Thi Mị đang thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt của Bạch Nguyệt Khiết từ xa đã nhìn sang bên này.
Lúc thấy Thi Mị, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, "Thi Mị?"Làn da trắng nõn không chút huyết sắc, nhìn qua càng có vẻ yếu ớt hơn những người bình thường.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết, người cũng như tên, xinh đẹp như ánh trăng.
Không chỉ là vẻ ngoài, khí chất càng là như thế.
Lúc này, cho dù đang đi về phía Thi Mị, nhưng vẫn đi thong thả như cũ, không nhanh không chậm.
Ánh sáng trong mắt Thi Mị hơi thu lại, giả vờ như nghe thấy tiếng gọi mà nhìn lại, trên mặt vẫn ngây thơ trước sau như một.
Đội trưởng đội bảo vệ cũng chú ý tới Bạch Nguyệt Khiết.
Thấy cô ta gọi tên Thi Mị, quay đầu hỏi Thi Mị: "Cô có biết cô ấy không?"Thi Mị không trả lời anh ta, mà khẽ gọi Bạch Nguyệt Khiết: "Chị Bạch Nguyệt!"Người bảo vệ rốt cuộc như trút được gánh nặng.
Như vậy thì tốt rồi.
Vừa mở miệng đã gọi một tiếng chị, chắc là cũng khá thân thiết.
Giao người cho cô ta, nhất định đáng tin.
Dù sao, nhìn qua người phụ nữ này, cũng biết không phải là người xấu.
Bạch Nguyệt Khiết nhanh chóng đứng trước mặt họ, trên mặt nở nụ cười.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt dường như lộ ra sự dung túng và bất đắc dĩ, đưa tay xoa xoa đầu của cô: "Sao em lại ở đây? Đi một mình đến đây à?"Thi Mị nghiêng đầu, "Có người dẫn em tới.
""Vậy người đó đâu rồi?""Đi rồi.
" Thi Mị trừng mắt, cong môi.
Bạch Nguyệt Khiết bất đắc dĩ, hỏi đội trưởng đội bảo vệ, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"Đội trưởng đội bảo vệ hỏi: "Xin hỏi cô là?""Tôi là bạn của cô ấy, coi như một người chị đi.
" Bạch Nguyệt Khiết nở nụ cười dịu dàng, nhưng khuôn mặt ốm yếu, nhìn qua khiến người khác đau lòng.
Đội trưởng đội bảo vệ cảm thấy cô ta nhất định không phải là người xấu, huống hồ, hai người họ còn quen biết nhau.
Vì vậy, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện một lần.
Bạch Nguyệt Khiết nghe