Tiếng chuông báo thức điện thoại đánh thức người con gái đang nằm trong một vòng tay rộng lớn, Nha Hi mệt mỏi mở mắt, cả cơ thể mỏi rả rời. Huỳnh Nha Hi vừa vặn ngồi dậy, Dư Thế Phàm ở bên cạnh cũng tỉnh giấc, Nha Hi cúi xuống nhặt chiếc áo bên cạnh giường mặc vào. Bước xuống nhặt chiếc quần cạnh đó không xa mặc vào, cơ thể thật sự rất khó chịu.
Nha Hi uể oải vươn vai đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, lấy bồ đồ công sở xinh đẹp với vẻ mặt tươi cười đi vào phòng tắm. Mọi hành động phơi phới của Nha Hi đều thu vào tầm mắt của Dư Thế Phàm, anh không biết là Nha Hi thích thú như vậy đối với việc đi làm việc.
Huỳnh Nha Hi bước ra khỏi phòng tắm, da thịt cô như muốn bốc ra cả hơi nước, đứng trước gương lớn sửa sang lại trang phục. Chiếc áo sơ mi màu trắng ngay ngắn, chiếc váy ôm công sở vừa vặn ôm lại cái mông tròn. Thân hình nhỏ bé đầy đặn phô diễn trước mắt Dư Thế Phàm, ánh mắt anh tối xầm lại.
Dư Thế Phàm bước xuống giường, tiến đến bên cạnh Huỳnh Nha Hi. Ngay từ đầu, Nha Hi không có để ý đến Thế Phàm, chỉ lo sửa sang lại bản thân trông lịch sự nhất. Cho đến khi Nha Hi nhìn thấy phản chiếu qua gương lớn, Dư Thế Phàm đang đứng ngay sau lưng Nha Hi.
Huỳnh Nha Hi tưởng rằng anh muốn soi gương nên liền né ra một bên, Dư Thế Phàm lập tức bắt cô lại. Từ hôm qua đến nay Dư Thế Phàm đối với Nha Hi vô cùng ngông cuồng, Nha Hi thật sự bị bức đến phát bực, cô vung tay giẫy khỏi cái ôm của anh.
Dư Thế Phàm bắt lấy cánh tay của Nha Hi, một tay còn lại kéo cổ áo Nha Hi lộ ra chiếc cổ trắng nõn có vết hôn màu đỏ tím. Còn có bã vai mảnh khảnh, Dư Thế Phàm cúi người hôn lên bã vai Nha Hi còn lưu manh nhe răng cắn.
"Ách... Em còn phải đi làm" Huỳnh Nha Hi mếu máo "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của em..." Nha Hi không muốn trể nải nha.
Dư Thế Phàm kéo khoá váy, giữ chặt Nha Hi trước chiếc gương lớn, Nha Hi có thể tự nhìn thấy chính mình đang anh xâm chiếm, sau khi cởi được chiếc váy, mặc cho Nha Hi la làng đến thế nào. Dư Thế Phàm vẫn cứ mặc kệ, anh ngang bướng làm việc của anh, đem chính mình xâm nhập vào Nha Hi, giọng nói trầm mặc "Chồng em là ưu tiên."
Huỳnh Nha Hi khụy người, bám lấy gương lớn, gương mặt đỏ bừng cả cơ thể bắt đầu nóng lên, bắt đầu lâng lâng mơ hồ cũng không thể kiềm chế được rên rỉ.
_
Đứng trước Dư Thị, Huỳnh Nha Hi lấy lại tinh thần phấn khởi bước vào, nhanh chân đi đến bộ phần kế toán ở tầng hai. Có trời mới biết, đến được Dư Thị thật là may mắn nha, lúc nãy Dư Thế Phàm bảo đưa Nha Hi đi làm.
Nha Hi đã nói dối rằng đi với bạn, cho nên anh không cần phải đưa. Làm sao có thể để anh đưa đi cơ chứ? Cô chính là nhân viên của Dư Thị, là nhân viên trong hàng trăm nhân viên của anh đấy, Nha Hi sẽ không để anh biết là cô lén lút làm ở đây đâu.
Đến được bộ phận kế toán, may mắn vẫn còn kịp giờ, Nha Hi đi đến. Người phụ nữ thứ hai trong cuộc phỏng vấn lần trước liền nhận ra cô, đi đến chào hỏi "Chào cô Huỳnh."
"Dạ chào chị" Nha Hi lễ phép cúi chào, người phụ nữ ấy mỉm cười "Tôi là Lâm Tú, gọi tôi là trưởng phòng Lâm, đến, tôi dẫn cô đi giới thiệu với mọi người."
Nha Hi theo chân cô Lâm, đi vào phòng kế toán, mọi người nhìn thấy cô Lâm liền vui vẻ mỉm cười chào đón.
"Đây là Huỳnh Nha Hi, chuyên viên kế toán mới của chúng ta, mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhé" Cô Lâm nói, mọi người vỗ tay.
Một số nam nhân viên liền nhìn cô gái mới mẻ này thầm khen ngợi.
"Cô Huỳnh xinh đẹp quá nha."