Marseille thành phố cảng của nước Pháp, lớn thứ hai sau Paris. Buổi đêm nhộn nhịp, bên trong quán bar Pub Le Black Stone giữa lòng thành phố lại càng nhộn nhịp hơn. Hạ thiếu nghiêm mình ngồi trên sofa mềm nhâm nhi ly rượu đỏ, bên vai còn có một người đẹp mắt xanh, da trắng, lạnh lùng lại lẳng lơ áp sát vào vòm ngực. Hạ Minh Quân đắm mình thưởng thức vị ngọt đến cay nồng của rượu ngon, rất tuyệt.
Hương vị ngọt ngào khi ngậm trong miệng sau khi chảy xuống yết hầu lại cay nồng, còn có một chút đắng đắng. Giống như...
Hạ thiếu hạ mi, nghiêng đầu hôn cô gái xinh đẹp bên cạnh, đáp lại hắn, nữ tính yêu kiều nhẹ nhàng hôn sau đó dần dần trở nên mãnh liệt. Hắn ngừng lại nụ hôn, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô gái mỉm cười tươi tắn trên điện thoại, một cô gái đáng yêu với nụ cười ngây ngô.
Thuộc hạ nói với hắn, cô gái này họ Huỳnh, trông thật xinh đẹp và quan trọng là cô ta chính là vợ của Dư Thế Phàm. Cánh môi nâng lên Hạ thiếu bật cười, nụ cười rất nhàm chán.
Đúng rồi, hãy bảo vệ Hà Anh Thảo thật chặt đi, hắn sẽ dễ dàng bắt con vợ cưng của Dư Thế Phàm, nhớ đến Hà Anh Thảo, mùi vị ngọt ngào không tệ kia. Hạ Minh Quân như một bóng đen ở quán bar đầy ánh đèn xanh đỏ, Hà Anh Thảo sẽ sớm thôi, rồi sẽ gặp lại.
___
Buổi sáng, Huỳnh Nha Hi dậy rất sớm để chuẩn bị đi làm, đến khi Dư Thế Phàm tỉnh ngủ ngồi dậy. Đã nhìn thấy vợ nhỏ mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, có một chiếc nơ trên cổ áo, chiếc váy công sở màu trắng ôm sát cơ thể Nha Hi. Hôm nay Nha Hi còn buộc tóc đuôi ngựa, trông rất khoẻ khoắn, còn có vài sợi tóc mai rơi nhè nhẹ bên gương mặt.
Dư Thế Phàm lười biếng ngồi trên giường, buổi sáng đã được một màn bổ mắt ngắm vợ, bởi vì Nha Hi cứ mải mê đứng trước gương chỉnh sửa không có phát hiện Thế Phàm đã dậy. Cho đến khi Dư Thế Phàm lên tiếng, Nha Hi mới giật mình.
"Anh còn chưa dậy mà em đã xong rồi?"
Nghe giọng nói, Nha Hi xoay người nhìn rất thản nhiên "Ừm."
Dư Thế Phàm không động đậy, ngồi yên hai tay khoanh lại ở trên giường nhìn Huỳnh Nha Hi. Chiều hôm qua, khi Thế Phàm tan làm về, Nha Hi chuẩn bị cơm cho anh xong lại trốn lên giường ngủ. Hôm qua anh cũng rất phóng khoáng không đòi hỏi, sáng hôm nay cô lại chuẩn bị thật sớm như vậy nga, cảm giác anh như bị làm lơ đi.
Suy nghĩ, Dư Thế Phàm khoé môi hơi giật, dường như nghĩ ra được chuyện gì "Nha Hi."
"Hả?"
"Em đi làm với ai nhỉ?" Dư Thế Phàm ranh ma hỏi.
Huỳnh Nha Hi biểu thị một cái chớp mắt, ngộ ra chuyện gì đó lập tức hoảng "A... Anh dậy mau."
Dư Thế Phàm nhúng vai, bày tỏ ánh mắt rất không vừa ý, Nha Hi không hiểu người này muốn gì chỉ biết la mắng "Anh còn không nhanh nhanh chuẩn bị."
Ôi trời,