Trở về căn hộ, Huỳnh Nha Hi nấu ăn trong bếp, Dư Thế Phàm ngồi trong phòng liên tục điều tra trên máy tính. Những thông tin về các thám tử giao cho anh hầu như đều vô ích, bọn họ không thể điều tra được điều gì ngoại trừ việc Hạ Minh Quân đang ở Pháp. Đến cả bọn người ở Pháp cũng truy không ra cụ thể vị trí Hạ Minh Quân, hắn ta đúng là giỏi trốn, như một con chuột nhắc không dám ló đầu.
Dư Thế Phàm buông ra máy tính, mệt mỏi tựa vào tường, đôi mắt mệt môi nhắm chặt lại. Hạ Minh Quân, hắn ta thích nhất chính là hành hạ Dư Thế Phàm. Bởi vì sau tất cả hắn cho rằng, bởi vì Dư Thế Phàm, hắn mới mất cả sản nghiệp, mới phải đi nơi đất khách quê người. Đối với Hạ Minh Quân mà nói, chỉ cần làm Dư Thế Phàm đau khổ thì chính là niềm vui của hắn. Đôi mi nặng nề mở ra, Dư Thế Phàm nhìn hướng đến cửa phòng, phía sau cánh cửa đó, có một cô gái đáng yêu đang chuẩn bị cơm cho anh.
Một cô gái xinh đẹp đến động lòng anh từ năm mười sáu tuổi, Nha Hi hiện tại còn xinh đẹp hơn, đến mức anh khó mà kiềm chế lại chính mình. Dư Thế Phàm tự hỏi, anh yêu thích Nha Hi đến như vậy liệu Hạ Minh Quân có làm gì Nha Hi? Nếu Nha Hi xảy ra chuyện gì, Dư Thế Phàm chắc chắn sẽ chính tay giết chết hắn.
Không, Dư Thế Phàm chắc chắn sẽ không để chuyện gì xảy ra với Nha Hi, tuyệt đối không.
Huỳnh Nha Hi loay hoay trong bếp, cô đang xào tôm cùng rau củ, bỗng bị ôm lại bởi một vòng tay cứng rắng, Nha Hi vừa xoay gương mặt còn chưa kịp hỏi anh làm sao, Nha Hi đã bị Dư Thế Phàm chặn miệng. Huỳnh Nha Hi chớp mặt, cảm giác cánh môi ướt át mới xác định được Dư Thế Phàm đang hôn mình, nhanh chóng đẩy anh ra "Này, em đang nấu ăn."
Dư Thế Phàm không đáp, hai tay giữ lấy gương mặt cô, lần nữa hôn lên một cách mãnh liệt, Nha Hi muốn né nhưng gương mặt hoàn toàn bị giữ chặt. Bị anh cắn đến cảm thấy môi dưới tê tê, Nha Hi khó khăn hít thở, hai tay bấu lấy chiếc áo sơ mi của Dư Thế Phàm. Còn Dư Thế Phàm, chỉ mãi chôn vùi, hôn cô mãnh liệt chẳng muốn buông. ___ Tại phòng bệnh của Hà Anh Thảo, khi màn đêm đang buông dần xuống, Trương Thế Thành lặng người đứng bên cạnh cửa sổ phòng bệnh. Buổi đêm mùa hạ, trăng lên rất cao, chiếu sáng cả căn phòng không có ánh đèn. Hà Anh Thảo cuối cùng cũng tỉnh, mở ra mi mắt nặng nề, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng ở ô cửa sổ.
Trương Thế Thành nhìn thấy cô đã tỉnh, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giường ngồi xuống, giọng nói vẫn như mọi khi, đối với người con gái này rất ôn nhu "Hà tiểu thư, em tỉnh rồi?"
Hà Anh Thảo khởi mở mí môi "Bác sĩ Trương..."
Người đàn ông này đối với cô lúc nào cũng dịu dàng, ôn nhu, hay là vì Trương Thế Thành là bác sĩ tâm lí nên mới như thế? Ngoài anh ra, hiện tại Hà Anh Thảo không có thiện cảm với bất kì người đàn ông nào, cho nên ở trước mặt ai, Anh Thảo cũng rất cứng rắng. Nhưng đối với người này, chỉ cần anh nhẹ