"Nha Hi?"
Cô cư xử lạ như vậy, anh có chút lo lắng tay chạm lên chiếc má của cô, làn da mềm mại ấm nóng, gương mặt cô ửng đỏ, đến cả hơi thở cũng nặng hơn. Từ lúc bước vào phòng, anh đã ngửi được một mùi lạ, nó xuất phát từ cô, hôm nay cô dùng nước hoa khác nhỉ?
"Phàm..." Nha Hi không nhận thức được hành động lúc này của mình nữa, chủ động ngồi lên người Dư Thế Phàm, anh nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào đệm giường phía sau, dục vọng của Dư Thế Phàm cũng sớm bị châm ngòi. Một luồng nhiệt nóng đang thôi thúc trong cơ thể, Dư Thế Phàm kéo cô nằm lên người anh, hôn lên môi mềm, thật sự là không nhịn được muốn nhanh chóng tiến vào.
Chết tiệt, anh thật sự không kháng nổi cô gái này.
1h sáng, sân bay thành phố, một chuyến bay từ Pháp đã đáp cánh, người đàn ông lịch lãm, có vẻ dường như đã lâu không đặt chân về đất nước này. Gương mặt sắc lạnh đứng đợi, xe của hắn cũng đến, người trên xe vội vàng xuống mở cửa khẽ giọng "Hạ thiếu cậu đã trở về."
Người đàn ông uy nghiêm nâng cánh môi, ánh mắt sắt bén đến muốn giết người "Hửm? Hạ thiếu? Ông Trần quên nên gọi tôi là gì rồi sao?"
"Dạ, thật xin lỗi" Ông Trần cúi đầu, mở cửa cúi người mời hắn vào "Mời cậu, Bern." ___ Buổi sáng hôm sau, Nha Hi tỉnh giấc, đầu óc thật sự rất loạn, những mảnh kí ức lung tung không rõ ràng. Nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh, cảm giác thân thể trống vắng, Nha Hi mới thấy lạ lạ, hai chân hơi mỏi còn có tại sao lại trống vắng thế này?
Nha Hi lật lên cái chăn, liền hoảng lên "Ách!"
Trần chuồng như nhộng vậy, đêm qua cô với anh có sinh hoạt à? Nha Hi bối rối vò đầu bức tóc suy nghĩ, đến đau cả đầu, rõ ràng cô đã lên giường ngủ, sau đó cảm thấy có chút không thoải mái, sau đó?
Không có sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ rõ... Nét mặt Nha Hi đen lại, hình như đã nhớ ra được cái gì?
"Phàm..."
"Em muốn anh..."
Gương mặt Huỳnh Nha Hi trắng bệch, cô nhớ ra mấy lời nói của mình, Nha Hi nhìn người đàn ông bên cạnh đã sớm tỉnh, hiện rất nhàn nhã thưởng thức vẻ bối rối của cô.
"Anh... Dậy rồi?" Dậy mà không có động tĩnh gì cả, cứ như vậy nhìn cô một màn khùng điên bức tóc vò đầu.
"Tiểu yêu, đêm qua em nhiệt tình quá" Thừa biết là cô ngượng, Dư Thế Phàm vẫn thích trêu cô, Nha Hi ngượng chín mặt không muốn nhớ đến "Anh quên đi."
Làm sao lại bảo anh quên được nha, Dư Thế Phàm ôm cô vào lòng, thật sự là một cái thiên hạ nhỏ, rất vừa vặn để anh ôm "Làm sao? Chuyện cần làm cũng đã làm hết rồi, ngại cái gì nha?"
"Anh..." Nha Hi xấu hổ, ôm lấy cái chăn chỉ muốn tìm cái hố nào đó để nhảy vào "Đừng nhắc nữa."
Xấu hổ chết đi được, Nha Hi giấu gương mặt trong chiếc chăn, hôm qua chắc chắn là có gì đó kì quái, Nha Hi liền nghĩ đến nước hoa kia "Anh có biết tiếng pháp không?"
"Hửm?" Thế Phàm nhếch môi, Nha Hi liền lấy lọ nước hoa nhỏ hôm qua cô dùng còn đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, đưa cho