Gương mặt Nha Hi từ đỏ hồng dần chuyển sang đen đen lại, cái người này có đang bình thương không vậy?
Nói là chồng cô, hôn cô, còn ôm cô cứng như thế này, bây giờ lại bảo là quan hệ của hai người không được tốt?
Nha Hi nhăn mày chưa kịp phản ứng, phía cánh cửa truyền tới âm thanh, ông bà Huỳnh đã đến. Nhìn thấy Dư Thế Phàm ôm ấp con gái nhỏ liền tức giận quát "Ai cho phép cậu vào đây?"
Dư Thế Phàm thở dài, hôn lên vành tai của cô một cái mới buông ra. Bà Huỳnh liền vội kéo Nha Hi tránh xa Dư Thế Phàm một chút, ông Huỳnh đứng trước chắn lại Dư Thế Phàm "Cậu tránh xa con gái tôi một chút."
Anh xoay người rời đi, chỉ luyến tiếc ánh mắt nhìn cô một chút, Nha Hi nhìn bóng dáng người đàn ông kia cô độc rời đi. Không hiểu vì sao cảm thấy có chút nhói nhói ở trong lòng, đưa đôi mâu nhìn mẹ "Vì sao lại đuổi anh ấy?"
"Nó không có tốt lành gì cả, con không nên tiếp xúc với thằng đó" Mẹ tức giận.
"Anh ấy bảo anh là chồng con?" Nha Hi thắc mắc, bà Huỳnh nghe thất liền hít thở thật sâu để kiềm chế, giải thích "Lúc trước là vậy nhưng bây giờ thì không."
"Tại sao vậy?" Nha Hi nhíu mày, ông Huỳnh ngồi bên cạnh đáp nhanh "Hai đứa ly hôn rồi."
"..." Huỳnh Nha Hi im lặng, cảm giác thật sự rất nhói lòng khi nghe đến hai chữ ly hôn. Ra là cả hai đã ly hôn, như thế sao anh vẫn nói là chồng của cô, còn hôn cô, thật kì lạ.
"Nha Hi, con không được tiếp xúc với tên Dư Thế Phàm đó nữa, có nghe không?" Bà Huỳnh nghiêm khắc, trừng mắt tức giận. Nha Hi như không dám cãi lời gật đầu, đôi mi cụp xuống.
Dư Thế Phàm...
Cái tên nghe thật xao xuyến, trái tim bỗng nhói lên một cách lạ, cô gái bên giường kia tỉnh lại thu hút sự chú ý của ba mẹ, cô cũng lật đật đi qua bên giường kia quan sát.
"Khụ khụ..." Nhã Đình ho sặc một chút, ông Huỳnh đã vội chạy đi báo cho bác sĩ, Nhã Đình nhìn thấy Nha Hi an toàn mừng rỡ đến nước mắt ướt nhoè, vừa tỉnh lại đã khóc nức nở.
Nha Hi đối với cô gái xinh đẹp này, cảm giác rất thân quen, nhìn thấy chị ấy khóc liền đau lòng, ôm chị an ủi một chút. Bà Huỳnh đứng bên cạnh thuật lại "Con bé mất trí nhớ tạm thời, nó không nhớ ai cả."
Nhã Đình trong vòng tay của Nha Hi ngây ra, vội buông ra Nha Hi, bắt Nha Hi nhìn cô chằm chằm "Em nhìn xem, có thấy quen không?"
Huỳnh Nha Hi chỉ có thể cười trừ lắc đầu, Nhã Đình hít hít cái lỗ mũi, tự trách bản thân.
"Hai đứa xảy ra chuyện gì? Nói mẹ nghe."
Bà muốn biết lý do vì sao hai đứa con gái vừa về đến đây, đã nhập viện thương tích đầy mình thế kia. Ai đã làm cho con gái bà như vậy? Dư Thế Phàm ư? Dư Thế Phàm đưa hai cô vào viện và báo cho Huỳnh gia, còn dám xuất hiện ôm ấp con gái bà cho nên có thể nói người gây ra không phải là Dư Thế Phàm.
Nhã Đình cúi đầu, nhắc đến chuyện đó, cô nhớ đến Bern, Hạ Minh Quân. Trong lòng liền đau đớn, quả đúng như mẹ nói, người ta yêu thương, nuông chiều mình chưa chắc gì đã thật sự yêu thương mình. Nhã Đình không nói ra, chỉ lắc đầu nhỏ nhẹ "Chuyện đó để sau nha mẹ, bây