Huỳnh Nha Hi yên lặng ăn miếng pizza hình tam giác, lâu lâu lại lén liếc nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh. Trong thâm tâm vui sướng đến hai mắt long lanh, cảm nhận được đối phương đang vui vẻ phấn khích, Dư Thế Phàm nâng mắt nhìn Nha Hi.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt lén lút nhìn trộm anh của cô, Huỳnh Nha Hi lập tức nhìn sang hướng khác, gặm thật nhanh mẫu bánh pizza lắp ba lắp bắp tìm chủ đề để đánh trống lãng "Căn phòng kia... Thông qua đâu vậy?"
Thật vừa ý Huỳnh Nha Hi cũng có vấn đề để thắc mắc, Dư Thế Phàm theo ánh mặt của cô ám chỉ căn phòng phía sau lưng, Dư Thế Phàm nhúng vai đặt xuống đôi đũa "Phòng ngủ."
"À..." Huỳnh Nha Hi gật gật, nhìn thấy anh ăn xong liền dọn dẹp các hộp thức ăn vào túi giấy, gọn gàng để qua một bên một lát nữa đi về tiện thể mang vứt. Huỳnh Nha Hi lau bàn trà, cô muốn nó thật sạch sẽ như ban đầu.
Dư Thế Phàm đặt xuống một ly nước lọc trước mặt cô, Huỳnh Nha Hi vui vẻ cầm lấy nâng lên uống một ngụm. Mở màn hình điện thoại đã gần mười hai giờ trưa, Nha Hi đứng dậy, tay cầm lấy túi giấy khẽ "Thế em đi về đây."
"Ở lại một chút, trưa nắng nóng như thế lại muốn đi đâu?" Dư Thế Phàm chau mày, từ sáng đến giờ cô gái này chỉ muốn thật nhanh chóng để rời khỏi đây. Cảm thấy anh phiền toái đến như vậy sao? Hay là không muốn ở cùng một chỗ với anh?
Nha Hi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa, đi đâu cơ chứ? Nha Hi còn có thể đi đâu ngoài trở về nhà, Nha Hi còn có thói quen ngủ trưa, nhất là mỗi khi ăn cơm trưa xong, cô sẽ cảm thấy rất buồn ngủ.
Hiện tại Huỳnh Nha Hi chỉ muốn được về nhà nằm ngủ à nha, sao anh lại giữ cô ở đây làm gì? Ngồi một chỗ như thế làm bình phong như thế.
Dư Thế Phàm đi đến cánh cửa kia, dùng vân tay mở khoá, sau đó đi vào trong phòng. Cửa phòng không đóng, nên Huỳnh Nha Hi có thể nhìn thấy phòng ngủ bên trong, cô nhìn thấy chiếc giường lớn màu xám.
Cảm giác ham muốn được leo lên giường để ngủ, Nha Hi buồn ngủ rồi nha, đúng là ngủ ngày quen mắt không thể phản kháng được. Chắc có lẽ cô sẽ nói với anh, cô muốn được về nhà.
Huỳnh Nha Hi đứng dậy, đi về phía phòng ngủ của Dư Thế Phàm, bước đến trước cửa ngó vào, Dư Thế Phàm đang cởi ra chiếc áo khoác vest máng lên giá treo.
"Em còn có việc nên là em sẽ đi về."
Dư Thế Phàm xoay người, tay nơi lỏng cà vạt "Bận chuyện gì?" Theo anh biết thì Huỳnh Nha Hi không có làm gì bận bịu đến mức phải rời đi như vậy.
Huỳnh Nha Hi đen mặt, cô gượng cười "Em muốn về nhà."
Dư Thế Phàm thoải mái gỡ vài ba