Thấy Nha Hi chần chừ, bà Dư nắm nhanh cơ hội, phải giữ lại được cô con dâu này "Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, uống sữa người khác đã lâu rồi nha thêm cái mùi vị sữa không vừa ý cháu nó, con thấy đó như vậy thật đáng thương."
Bà Huỳnh dùng mưu kế, bày ra vẻ mặt đáng thương, hít hít mũi, chùi chùi mi mắt "Cháu đáng thương của bà."
"Này, bà su... Bà kia" Bà Huỳnh chút nữa vì quen miệng gọi "Bà sui", rất nhanh sửa lại bằng một từ rất đổi ngộ nghĩnh "Bà định dụ dỗ con gái tôi nữa đấy à? Đừng có mơ nhé."
"Thôi mà, bà sui" Bà Dư vội vàng vuốt ve bà Huỳnh.
"Sui với gia gì ở đây" Bà Huỳnh trừng mắt.
Thật ra ông bà Huỳnh chịu đến Dư gia, cũng có thể thấy họ không có ác cảm lắm với nhà họ Dư. Dù sao cũng ba mươi mấy năm tình bạn, bà Dư nghĩ rằng bà có thể hoà đồng lại hai nhà. Mấu chốt chính là nhờ hai đứa cháu và cái con dâu yêu dấu của bà, bà Dư bày tỏ "Ông bà sui cùng cháu Đình, nếu không an tâm có thể ở lại đây cùng với Nha Hi. Nhà lớn như này, ở có mấy người cùng trống vắng, với lại ông bà sui cũng muốn ở với hai đứa cháu mà."
"Tôi nói muốn ở khi nào?" Ông Huỳnh liếc mắt, nhưng trong thâm tâm hoàn toàn trái ngược, suy nghĩ đến cảnh tượng ngày ngày thức dậy đều được bồng cháu nhỏ, hai gò má lão Huỳnh liền phiếm đỏ.
Với cương vị là bạn thân ba mươi mấy năm, ông Dư hiểu rõ tính cách của ông Huỳnh, biết rõ con người lão Huỳnh ngoài lạnh trong nóng như thế nào, liền châm chọc "Phải rồi, ông sui ổng không muốn đâu, nên bà cũng đừng có rủ."
Lão Huỳnh trừng mắt, gương mặt mị lên tức giận, bà Huỳnh và bà Dư nhận thấy liền nhịn xuống buồn cười. Trước giờ, người có thể chọc tức lão Huỳnh đến cứng mặt nghiêm mày đúng là chỉ có lão Dư.
"Bà sui nghĩ sao?" Lão Dư hỏi, Huỳnh phu nhân hướng về phía Nha Hi cùng Nhã Đình "Hai chị em thấy sao? Nhất là Nha Hi, con muốn ở lại không?"
Huỳnh Nhã Đình nhúng vai "Con sao cũng được, nhưng mà ở lại con sẽ được bồng cháu nha."
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt hướng về Huỳnh Nha Hi, Nha Hi ú a ú ớ, hai gò má đỏ đỏ, ở lại đây tức là cô sẽ phải gặp cái người kia nha. Lỡ như người kia lại sẽ đối xử không tốt với cô thì làm sao? Người kia cũng đã kết hôn với người mới, cô ở lại có quá không thích hợp không? Huỳnh Nha Hi cắn môi, bị mọi người nhìn chằm chằm trở nên khó xử "Chuyện này... Cho con suy nghĩ một chút nhé."
Cả nhà năm người tụt hứng, Huỳnh phu nhân cũng không ép "Con cứ từ từ suy nghĩ."
Dư lão gia nhìn thấy mặt ông Huỳnh buồn hiu, trong lòng vui vui, khả năng nối lại tình bạn ba mươi năm có vẻ sẽ thành công.
Dư phu nhân không bỏ cuộc, dụ dỗ thêm một câu "Con suy nghĩ nhé, nhanh nhanh nhé, không là cháu của bà bị đói đó."
Nha Hi hì hì cười trừ, ngồi xuống sofa cầm lấy ly nước cam uống một ngụm, Nha Hi đổ cả mồ hôi đây này, đã 11h, đến giờ ăn trưa. Mọi người ngồi ở bàn ăn dài thưởng thức buổi trưa, vừa ăn vừa nói những chuyện vui vẻ, hầu hết là bàn tán về hai đứa nhỏ. Bữa ăn được giữa chừng, Tiểu Nha thức dậy oà khóc, bảo