Nha Hi hít hít sụt xịt, anh tựa đầu lên vai cô thở ra một hơi nặng nề, rút bàn tay ra ngay ngắn đặt ở bụng cô ôm lại "Được rồi, đừng khóc."
"..." Huỳnh Nha Hi mím môi, đôi mắt liếc xéo người ở phía sau lưng mình, nảy ra một ý rất điên rồ, cố tình nức nở thêm vài "Hic hic..."
Sợ cô khóc thì cô sẽ dùng chiêu nước mắt cá xấu này khiến cho anh cảm thấy tội lỗi đến chết đi, Huỳnh Nha Hi bậm môi mếu mày nhăn nhó rặn ra mấy giọt nước mắt chạy lon ton trên gò má. Dư Thế Phàm quả thật không làm bậy nữa, ôm cô vỗ về, nâng bàn tay lau đi giọt nước mắt kia "Em chỉ được cái mít ướt là giỏi, vừa nãy nói chuyện điện thoại với ai đấy?"
"Không biết" Nha Hi lắc đầu, cô chẳng nhớ được cho nên hoàn toàn không có ấn tượng "Cậu ta bảo chủ nhật tuần này họp lớp gì đó."
"Ừm" Dư Thế Phàm cầm nắm lấy bàn tay của cô vẫn như vậy xoa xoa nắn nắn, dịu dàng ôn nhu "Chủ nhật à, anh đưa em đi."
Không cần nha, Nha Hi có thể tự đi, hơn nữa hiện tại với mọi người cô là người vừa mới ly hôn. Anh đưa cô đi họ nhìn thấy thì có phải kì lạ quá không? Mặc dù anh không có kết hôn thật với Trần Hân Hân gì kia, nhưng tin tức kết hôn truyền ra là thật. Mọi người sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy anh "Một người đàn ông vừa tái hôn" Đi cùng cô "Vợ cũ vừa mới ly hôn" Cơ chứ?
Nha Hi lắc lắc đầu "Em tự đi được."
Năm ngón tay của Dư Thế Phàm hoàn toàn bao bọc năm ngón gay của cô, hai bàn tay đan xem những ngón tay vào nhau, anh hơi khó chịu nhăn mặt "Anh bảo là anh đưa đi."
Giọng nói anh lộ ra điểm khó chịu, Nha Hi trừng mắt lẩm bẩm trong bụng chửi anh, đơn nhiên chỉ dám chửi thầm. Phòng chỉ có cô và anh, nếu anh muốn làm gì chắc chắn cô không thoát được, cho nên biện pháp an toàn tối ưu nhất đó chính là ngoan một chút. Kẻo anh lại đổi ý muốn ăn thịt cô, Nha Hi hít sâu một hơi "Tùy anh, hừm..."
Vậy mới ngoan nga, Dư Thế Phàm hôn lên mái tóc ngọt dịu ôn nhu đáp "Ngủ ngon."
Anh thả lỏng vòng tay, buông cô nhỏ ở trong lòng ra, đứng dậy, Nha Hi lấy làm ngạc nhiên, bình thường anh không có chịu rời đi sớm nha, ít nhất cũng nán lại ôm cô cả tiếng mới rời đi "Nay anh về phòng sớm thế?"
Sau khi nói, Huỳnh Nha Hi mới chợt nhận ra ngu xuẩn của mình, tại sao lại hỏi câu đó? Thật là muốn chỉ muốn cắn lưỡi.
"Em muốn anh ở lại?" Dư Thế Phàm nhếch môi, vẻ mặt lộ ra tươi cười thích thú, Huỳnh Nha Hi giơ hai cánh tay chéo thành chữ X lắc đầu mạnh "Không có, anh quên đi!"
Dư Thế Phàm vừa mới đứng dậy, có vẻ như anh muốn ngồi xuống sofa thêm nữa, Huỳnh Nha Hi giơ cái