Người đàn ông tên Trần Cảnh này trộng rất lịch lãm, khoác trên mình âu phục màu xám tôn lên khí chất ngời ngời. Huỳnh Nha Hi nâng ly nước ép hoa quả trên tay uống một ngụm "Cái này phụ lòng cậu rồi."
"Ầy da" Trần Cảnh thở dài, ủ rũ "Lại bị từ chối nha."
Huỳnh Nha Hi nâng nụ cười xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh như chứa những ánh sao trời, Trần Cảnh đứng trước mặt cô có một chút mê muội. Hai người hàn huyên với nhau rất lâu, ôn lại chuyện cũ, nói là ôn lại nhưng những chuyện cũ Trần Cảnh kể đối với cô đó hoàn toàn mới mẻ, cô biết được Trần Cảnh theo đuổi cô từ năm hai đại học, đến nay cũng đã gần bốn năm rồi.
Hai người hàn huyên một chút mà tiệc đã sắp tàn, cả hai nói chuyện rất hợp cạ cho nên bla một chút đã trôi qua cả tiếng. Nha Hi hoàn toàn không nhận ra thời gian trôi qua nhanh thế, cầm lên điện thoại nhắn tin cho anh, từ từ chào tạm biệt mọi người.
Đứng ở trước cửa phòng ăn chờ đợi anh đến, Trần Cảnh lúc này cũng đứng ngay bên cạnh cô, dường như anh muốn tranh thủ ở gần cô thêm một chút.
"Bốn năm theo đuổi, không biết tôi có thể xin một đặc quyền không?" Trần Cảnh khẽ hỏi, giọng nói ấm áp trầm thấp rất gần bên cô, Huỳnh Nha Hi nâng gương mặt hướng về phía Trần Cảnh. Cô muốn thắc mắc, không nghĩ đến gương mặt Trần Cạnh ở ngay bên cạnh gò má của Nha Hi, bởi vì cô xoay mặt qua Trần Cảnh hướng tới.
Hai cánh môi chạm nhau, cô ngạc nhiên đến mắt mở to nhìn người đàn ông này, bước chân lùi về phía sau. Trần Cảnh liền giữ lại eo Nha Hi, ý muốn kéo dài nụ hôn bất ngờ này thêm.
"Huỳnh Nha Hi."
Giọng nói trầm khàn quen thuộc, từ phía sau truyền tới, Nha Hi dùng toàn lực đẩy Trần Cảnh, cô lùi về phía sau. Cảm giác lạnh sống lưng từ phía sau, đến từng sợi tóc gáy cũng dựng đứng lên. Huỳnh Nha Hi xoay người, nhìn thấy Dư Thế Phàm đứng không xa bên cạnh anh là sự xuất hiện của một người đàn ông, anh nâng bước chân thon dài tiến đến phía cô.
"Không phải như anh nghĩ đâu... Chuyện này..." Nha Hi muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì, bởi vì cảnh tượng cô và người đàn ông kia hôn nhau, hắn còn ôm cô thắm thiết như vậy hoàn toàn lọt vào mắt Dư Thế Phàm.
Nhìn cô bối rối không mở miệng được kia, anh lướt qua Nha Hi bước tới trước mặt Trần Cảnh vung lên nắm đấm hướng thẳng vào mặt người đàn ông kia.
Bụp.
Trần Cảnh ngã xuống đất, khoé môi chảy máu, Huỳnh Nha Hi hốt hoảng chạy đến ngăn cản, chắn ở trước mặt Dư Thế Phàm "Anh làm cái gì vậy?"
Nha Hi rối rít quay người ngồi xuống đỡ Trần Cảnh đứng dậy, nhìn hai người đỡ nhau, tay chân va chạm, Dư Thế Phàm lập tức bắt lấy cánh tay của Huỳnh Nha Hi kéo về phía mình. Cánh tay Nha Hi bị siết chặt, cô muốn tháo gỡ bàn tay giữ chặt cổ tay mình "Đau..."
Trần Cảnh nhìn thấy Nha Hi bị đau, vội giữ lại bã vai Nha Hi yêu cầu "Dư Thế Phàm, anh bỏ cô ấy ra."
Trần Cảnh đơn nhiên biết Dư Thế Phàm, một doanh nhân thành đạt và