Nhưng lần này, hắn không phải thương tâm vì huynh đệ nhà mình tử nạn mà là bỗng nhiên ý thức được, lần này Kỳ Sơn trở về làm mất mạng nhỏ không nói, trừ bỏ cái rìu gỉ kia cũng không theo một chút đồ vật đáng giá nào.
Hắn biết mấy năm nay Kỳ Sơn vẫn luôn làm tạp dịch trong phủ một vị phú hào tại Nghi Lan Thành, tuy rằng chức vụ nhỏ bé nhưng tiền công một tháng làm trong nhà phú thân đó cũng bằng số tiền hắn buôn bán cá tôm nửa năm thậm chí là một năm mới có được.
Nghĩ đến đây, ngoại trừ những thứ mang cho hắn thì chắc cũng còn không ít tiết kiệm.
Cũng không biết, người làm đại ca như hắn có thể đi thu hòi di vật của đệ đệ mình không.
Đáng tiếc bởi vì chân cẳng không tiện nên không vào thành thăm qua một
lần, cũng không biết mẩy năm nay Kỳ Sơn làm công ở đâu.
Suy nghĩ đến đây, Kỹ Thành bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, hai tay chống mặt đất vội vàng đứng lên, chạy tó’i một gian phòng khác lục tung hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra hai phong thư đã mềm nát vàng khè.
Kỳ Thành lấy ra kích động híp mắt xem nhưng hắn không biết chữ, lúc trước đều là tìm người trong thôn đọc giùm mới biết được đệ đệ nhà mình đi đâu làm gì.
“Quan gia, ngài đọc giúp ta trên này viết cái gì vậy?”
Lúc này Cao Dã đang nghi hoặc Kỳ Thành bỗng nhiên đi tìm cái gì, thấy hắn lấy ra hai tờ giấy cũ nát, sau khi tiếp nhận hắn cũng không có đọc thành tiếng.
Trong đầu Kỳ Thành bây giờ chỉ nghĩ tới di vật của Kỳ Sơn, không nghe được tin tức mong muốn, không khỏi có chút sốt ruột.
“Quan gia, ngài có biết chứ không vậy!”
Chờ đến không kiên nhẫn, Kỳ Thành mở miệng thúc giục.
Cao Dã lại không để ý đến hắn bực bội nhét tờ giấy trở lại trong tay Kỳ Thành, lại tra xét trong phòng một lần cùng với thi
thể Kỳ Sơn, xác định không có dị thường, dặn dò Kỳ Thành: “Vào thành đi tìm Hoàng bộ đầu tới lấy thi thể”, sau đó xoay người xông ra ngoài.
Theo vết máu loang lổ trên đường, Cao Dã đi theo, rốt cuộc ở đường nhỏ gần cái mương