Cao Dã cùng chúng nha dịch năm liệt
ở bờ biển nhìn nước biển bị nhiễm nước hóa thành một mảng đen, ngoài trừ đống cát đá còn lại không thu hoạch được gì, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Ngắn ngủi phóng không lúc sau, Cao Dã lại hồi tưởng trên đường lệnh tiền sử tới bẩm báo nói, trong lòng rốt cuộc có một chút xác định.
Trên người Kỳ Sơn quả nhiên không phải chỉ có máu của một mình hắn.
Mà hai tay hắn trống trơn, lại bị đuổi giết đến chết hoặc là ăn trộm vật nào đó quan trọng như châu báu vàng bạc, sau đó bị đoạt lại;
Hoặc là hắn đã biết bí mật nào đó
không nên biết cho nên bị diệt khẩu.
Mà trước khi chết Kỳ Sơn rõ ràng có thời gian cùng cơ hội nói rõ ràng mọi chuyện cho Kỳ Thành lại im miệng không đề cập tới, vậy rất có thể là trường hợp thứ hai.
Nhưng nếu quả là trường hợp hai, vậy thế lực sau lưng người ra tay giết Kỳ Sơn nhất định khổng lồ, ngay cả quan phủ có khi cũng không làm gì được.
Cho nên Kỳ Sơn biết dù báo quan có lẽ cũng khó có thể lay động căn cơ người phía sau màn, bởi vậy không muốn huynh trưởng nhà mình chịu khổ cùng xui xẻo như mình.
Như thế, Cao Dã suy tư từng loại khả năng khác nhau, sợ chính mình để sót hoặc là xuyên tạc phân đoạn nào đó.
Lúc lực chú ý của hắn rốt cuộc không thể không lần nữa chuyển hướng lên những chữ mơ hồ không rõ trên lá thư của Kỳ Sơn, một con thuyền ra biển đánh cá đang chậm rãi hướng về phía bờ biền bọn họ đang ngồi.
Trên thuyền chính là một vị lão giả đội nón râu hoa râm trên mặt có sẹo, nhìn một loạt quan binh ngòi ở bờ biển, trong mắt lão giả tràn đầy kinh ngạc, không tự giác đưa mắt ngó ngó mấy thùng cá lớn tôm bé được lưới đánh cá bọc lại ở đầu thuyền, trong
lòng có chút chột dạ, bất quá càng thêm khịt mũi coi thường.
“Các vị quan gia đang ngồi ở đó chẳng lẽ là cố ý ở chỗ này muốn lấy cá mà ta bắt được sao?”
Lão giả sống gần 60 năm, một đám quan lại còn ác liệt hơn sơn phỉ,