“Bẩm đại nhân…Tạm thời chưa
CÓ…
“CÓ người tiến đến báo án chưa?”
“Cũng…Cũng không có….
.
” Cao
Dã có chút chột dạ, bắt đầu nói lắp.
Hách Minh Đường đập bàn một cái: “Cái gì cũng không có, ngươi lại dám ở nơi này nói ẩu nói tả hả?”
Cao Dã cúi đầu thật thấp, biểu tình sợ
hãi: “Đại…Đại nhân thứ tội, ti
chức….
.
Đích xác đường đột!”
Thấy lời nói khẩn thiết, giọng điệu Hách Minh Đường hòa hoãn hơn: “Cao Dã, bản quan thăng ngươi lên vị trí tổng bộ là để làm làm việc cho bản quan tốt hơn, chứ không phải để ngươi chỉ bằng trực giác đã ở chỗ này bố trí lung tung! Có ý tưởng tất nhiên là chuyện tốt nhưng ngươi phải hiểu được, chỉ dựa vào suy nghĩ, trực giác, sẽ không làm được chuyện lớn!”
“Đại nhân dạy phải, thuộc hạ đã rõ!”
“Mọi việc đều cần chứng cứ, nếu ngươi thật muốn lập án, vậy đợi khi tìm được cái gọi là thi thể rồi hẳn nói!”
Ngoài Nghi Lan Thành, ngoài hai trăm dặm phía tây Đông Lâm Thành, có hai người toàn thân màu đen phi ngựa chậm chạp, bốn ngựa kéo xe dày nặng rắn chắc.
Phía sau có một toa xe chứa hành lý, cửa sổ được đóng chặt, cơ hồ không có chút ánh sáng nào lọt vào được.
Tuế Hòa A Hương bị sắp xếp đi cùng phu nhân đại phòng Vinh phủ về nhà mẹ đẻ thành thành thật thật ngồi chen chúc chờ đợi bên trong xe nhỏ hẹp.
Người đánh xe là hai nam nhân trung niên