“Đến lúc này rồi còn nghĩ lấy chút đồ vật, ngươi thật đúng là hồ đồ! Chẳng lẽ ngươi đã quên Kỳ Sơn chết như
thế nào ròi sao?
Nếu quả như theo lời ngươi nói thực sự có kẻ trộm vào tìm hai lá thư này, như vậy một khi ngươi đi tìm, kết cục của ngươi chắc chắn sẽ giống Kỳ Sơn!”
Cao Dã không có hù dọa.
Kỳ Thành nghèo rớt mồng tơi, mặc dù có trộm thì cũng nên trộm nhà giàu nhất thôn nhiều của nhiều tiền chứ sao lại hồ đồ tới nơi nhỏ hẹp chật chội này để trộm.
Huống chi hắn cũng không mất đồ gì, tuy trong nhà bị lục soát nhưng trên cơ bản lại duy tri nguyên trạng, hành
động cẩn thận như thế càng có thể thuyết minh, đồ vật bọn họ muốn tìm cực kỳ trọng yếu.
Mà động tĩnh Kỳ Sơn nháo đến lớn như vậy, hôm nay lại cực lực không muốn thu hút thêm sự chú ý của người khác, hẳn là đã biết quan phủ đã có hành động, để tránh dẫn lửa lên người cho nên cố tình điệu thấp.
Nếu không sẽ chỉ làm quan phủ tăng tăng thêm lực lượng điều tra án tử, với hung thủ mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Suy tư trầm ngâm thật lâu sau, Cao Dã dặn dò Kỳ Thành bảo hắn làm như chưa có việc gì, sinh hoạt như
thường rồi thu hai lá thư, cuối cùng vội vàng ra cửa.
Kỳ Thành ở phía sau đuổi theo kêu: “Quan gia, nếu ta gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây, ngài mau gọi người tới bảo vệ ta đi!”
Bàn giao với Lý Nguyệt Nga ở cửa thôn làng chài nhỏ rằng khi nào lão đánh cá về thôn thì bảo hắn nhất định phải mau chóng đi nha môn một chuyến, nói xong Cao Dã không ngừng một khắc chạy về phủ nha.
Thuyết minh tình huống với tri phủ Hách Minh Đường, lập tức tăng mạnh người trong nha môn, đặc