Trời tối, Tuế Hòa liền mở to mắt.
Nhìn sáp ong bên miệng một năm như một ngày, nàng không lộ vẻ gì nói câu cảm tạ.
A Hương đối với việc nàng lạnh nhạt tập mãi thành thói quen, cũng không cảm thấy khổ sở ngược lại chỉ nhìn nàng bắt đầu nhai sáp mà hạnh phúc đến mức chảy ra hai hàng nước mắt.
Ăn xong một cây sáp, Tuế Hòa chống ván giường lạnh lẽo ngồi dậy, bước chân cứng đờ đi tới cửa điện thờ phía trước.
A Hương ôm sọt bước nhanh đuổi theo.
Nhóm lửa bắt đầu đốt xấp giấy bên trong cái sọt, trong chớp mắt giấy vàng biến thành hồng rồi biến thành đen, trong phòng dâng lên từng vòng từng vòng khói đen tro bụi.
Mùi hôi thối trên người Tuế Hòa dưới hương thơm của giấy trở nên nhạt hơn vài phần.
Đốt xong hai chồng giấy trong sọt, Tuế Hòa cố hết sức dương dương cổ, ý bảo A Hương ngồi vào bàn gỗ giản dị bên cạnh.
A Hương nhìn nữ nhi nhà mình cứng đờ chậm chạp như rối gỗ, hai mắt ao hãm, gương mặt suy sụp, mũi bà không khỏi có chút cay cay.
Bởi vì trong lòng xúc động, nàng liền duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực.
Nhưng cảm giác được thâm tình trong mắt nàng, Tuế Hòa theo bản năng bắt đầu lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với A Hương.
Cảm nhận được thể xác và tinh thần Tuế Hòa cự tuyệt, A Hương không có miễn cưỡng, ngậm nước mắt chua xót cười, sau đó thu hồi tay ngồi xuống.
Tuế Hòa đứng cách như cũ xa, trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi: “Quan phủ không có phát hiện cái gì dị thường đúng không?”
A Hương lau lau nước mắt nơi khóe mắt, dùng sức gật đầu.
“Rất tốt, giờ Tý tối nay, ngươi lại đi một chuyến ra cửa sau phủ viện, giấu kỹ cái mõ cùng đèn lồ ng phu canh Tả Nhị Lang theo lời ta nói là được!”
Nhìn thấy A Hương lại lần nữa gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, trong mắt Tuế Hòa rốt cuộc lộ ra một tia ý cười.
Chỉ là nàng rõ ràng đang cười lại thấy cả người A Hương phát lạnh, nàng có chút không được tự nhiên mà rót một ly trà, ở trên bàn hoa viết chuyện mà mình muốn hỏi.
Xuất thân của A Hương cũng không nghèo khổ, không chỉ biết rất nhiều chữ mà thơ từ ca phú cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông.
Chỉ là hơn mười năm trước phát sinh cái hung án kia, không chỉ cướp đoạt quyền được nói của nàng mà còn làm nàng không thể không vứt bỏ những thứ thuộc về mình, trằn trọc khổ sở cuối cùng cũng chạy trốn tới thôn trang nhỏ xa xôi này cẩu thả sống qua ngày.
Tuế Hòa chưa từng có hỏi A Hương nguyên nhân cụ thể bị đuổi giết, nàng chỉ biết người này là mẫu thân của thân thể hiện tại, mặc dù biết bản thân bất quá chỉ là một khối oán linh đang ở trong cơ thể này, cũng trước sau như một đối xử với nàng thật tốt.
Cho nên đối với vấn đề của A Hương, nàng không chê phiền mà lại lần nữa mở miệng giải thích.
“Ngươi hẳn là biết, nữ nhi Tuế Hòa của ngươi đã chết, tức là nói nàng giống ta đều là người không nên tồn tại trên thế gian, cho nên mặc dù ta mượn thi thể nàng để hoàn hồn cũng không thể thật sự làm nàng sống lại.
”
Nói đến việc này, nhìn thấy trong mắt A Hương hiện vẻ ảm đạm, Tuế Hòa tạm dừng một lúc, thay đổi cách nói mà A Hương muốn nghe:
“Nếu muốn nàng khôi phục bộ dáng nguyên bản, không sợ ánh mặt trời, không cần nhai sáp ăn giấy, sống dậy nhảy nhót xuất hiện trước mặt mọi người, ngươi, chỉ có thể làm theo những gì mà ta nói!”
Nghe vậy, A Hương mạnh mẽ ngẩng đầu, lau khô vệt nước trên bàn, vội vàng viết: Không phải là ta không muốn hỗ trợ, chỉ là…… Chỉ là……
Tựa hồ sợ hãi Tuế Hòa hiểu lầm, A Hương trở nên có chút sốt ruột, nàng muốn giải thích, viết ra hết toàn bộ chuyện hôm nay nàng nghe được.
Vừa đọc xong, Tuế Hòa nhíu chặt mày, nàng suy tư một hồi lâu, cuối cùng hóa phức tạp thành đơn giản, viết xuống một câu mấu chốt nhất – Người đàn ông kia có vẻ như sẽ đoán được!
……
……
Hôm sau không đến giờ Mẹo, tri phủ Hách Minh Đường đang ngủ mơ, bộ đầu Cao Dã cùng mấy cái bộ khoái cũng không đợi thông báo, liền xô đẩy gia đinh cùng vú già trong phủ vội vàng chạy đến phòng ngủ của ông, gõ đùng đùng ngoài cửa.
“Đại nhân! Đại nhân! Vụ án có tiến triển mới rồi!”
Hách Minh Đường bị tiếng gõ cửa doạ tỉnh, phu nhân Trương thị nằm bên cạnh cũng kinh ngạc nhảy dựng, xoát một cái từ trên giường ngồi dậy.
Ngoài cửa, thanh âm của Cao Dã vẫn không ngừng, Hách Minh Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trương thị, ý bảo nàng tiếp tục ngủ đi, ông híp mắt khoác áo mang giày xuống giường đi mở cửa.
“Cao Dã, bản quan nói ngươi bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi làm việc không được hấp tấp! như vậy
Có tiến triển thì thế nào? Hôm nay mùng tám, là ngày nghỉ, có chuyện gì thì ngày mai lại nói!”
Nói vừa xong, Hách Minh Đường muốn đóng cửa, Cao Dã Hoàng Tam tay mắt lanh lẹ đồng thời vươn tay chặn cửa.
“Đại nhân, việc này không thể đợi thêm nữa!
Gần hai canh giờ trước, có người trong đêm đến nha môn báo án, trải qua thẩm tra đã có thể xác định người hành hung.
”
“Này không chuyện tốt sao? Vậy các ngươi còn hoảng cái gì nữa?”
“Bởi vì…… Bởi vì một trong hai hung thủ…… Đã chết!”
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Tri phủ nháy mắt trợn tròn: “Ngươi nói cái gì?”
……
……
Nửa canh giờ lúc sau, phủ đường vang lên tiếng côn thủy hỏa đập đập xuống đất, người chết Tả Nhị Lang nằm ở giữa, có vẻ an bình quái dị.
Sắc trời còn sớm nhưng bá tánh Nghi Lan Thành đã vây đầy ngoài đường, nương tử Tả gia, A Hương cùng với Tuế Hòa cả người bọc bao đen cũng ở trong đó.
Nhưng bởi vì tự biết trên người có mùi tanh hôi cho nên các nàng không có chen lên trước,