Lưu Hành thẹn đỏ mặt gật đầu, theo tiếng đáp vâng rồi lui ra phía sau hai bước đứng ở ngoài đám người.
“Các ngươi thì sao?”
“Bổ đầu, chức vị Kỳ Sơn kia có lẽ quá mức thấp kém, bá tánh ở gần Bạch phủ dường như không có người nào nghe qua tên của hắn!”
“Bên Tống phủ cũng vậy!”
“Chúng ta cũng không có hỏi thăm ra bất luận tình huống hữu dụng nào!”
Trên mặt sai dịch được phân đi tứ phương tám hướng đều có chút xin lỗi, càng thêm mỏi mệt, Cao Dã tựa hồ sớm đã đoán trước, không nói thêm gì, gật đầu cảm tạ rồi nhìn về phía Hoàng Tam vẫn luôn không có hé răng.
“Bên ngươi cũng không có tiến triển gì sao?”
Biểu tình Hoàng Tam có chút phức tạp giống như không có nghe được câu hỏi, Lưu Hành chọc chọc hắn hai cái, hắn mới phản ứng lại gật gật đầu, sau lại lập tức lắc đầu: “Tin tức hữu dụng thì không phải không có, chỉ là…”
Hoàng Tam có chút chần chờ, nuốt nước miếng nhìn nhìn mọi người ở đây, tuy rằng lão đánh cá không rõ ràng lắm bọn họ đang nói chuyên gì nhưng nhìn thấy biểu tình Hoàng Tam ngưng trọng, không khỏi có chút khẩn trương, trừng to mắt nhìn.
Cao Dã muốn nói lại thôi, sau khi chớp mắt kinh ngạc liền vội vàng kéo Hoàng Tam sang một bên, dùng thanh âm nghiêm túc cực nhỏ hỏi lại một lần nữa.
Hoàng Tam không có lập tức đáp lại, nhìn Cao Dã, thanh âm có chút phát run: “Bổ đầu, ngươi thật sự không tin trên đời này có oan quỷ lấy mạng sao?”
Hoàng Tam nói cực nhẹ, thanh âm run rẩy nhưng rất rõ ràng.
Cao Dã vốn cảm thấy khả năng mọi chuyện theo hắn phỏng đoán là không lớn, lúc này nghe Hoàng Tam phát ra nghi vấn, biết hắn tất nhiên là phát hiện ra cái gì rồi, hắn cũng không lòng vòng mà nói thẳng ra: “Có phải cây trâm kia là của người trong Vinh phủ không?”
“Cái này…Tạm thời chưa thể xác
định chắc chắn