Thanh âm còn chưa dứt, mũi kiếm ở trong tay vẽ ra một đạo huyết tuyến, sau vung lên ngang trời ném ba tấm hoàng phù dính máu lên.
“Tứ tượng vệ cầm, Tu La giới khai, cấp tốc nghe lệnh, hiện!”
Từ “Hiện” vừa ra, hoàng phù sậu châm, chợt, một cánh tay đầm đìa máu đơn độc xuất hiện ở đỉnh đầu Ngưu quản gia, sau đó phá tan phù giới, đánh thẳng mặt tiểu Lý đạo trưởng.
Mắt thấy tay cụt bay tới sắp bóp lấy yết hầu của mình, tiểu Lý đạo trưởng chưa hoảng loạn, lấy kiếm dựng trước ngực, chống lại năm ngón tay.
Có điều sức lực của bàn tay này vô cùng lớn, thân hình tiểu Lý đạo trường hơi gầy, dù chưa bị cánh tay gây thương tích nhưng cũng bị đẩy
tới chỗ cách mộ Tuế Hòa mấy trượng, sau đó bị ấn đến một tòa mộ thấp bé không có bia.
Vừa chạm vào mộ phần liền có một cánh tay khác bay ra từ trong mộ vươn tay bóp cổ hắn, sắc mặt tiểu Lý đạo trưởng bỗng nhiên kinh biến, muốn lấy ra một tấm phù nữa thì bị giam cầm đến khó có thể nhúc nhích.
Mắt thấy sắp bị cánh tay bóp đến hít thở không thông mà chết, tiểu Lý đạo trưởng chỉ phải tạm thời từ bỏ dùng kiếm gỗ đào chống đỡ cánh tay khác, tùy ý để nó c ắm vào lồ ng ngực mình đồng thời chịu đựng đau nhức cùng choáng váng, dùng hết toàn lực từ trong lòng lấy ra một tấm phù, sau đỏ
rướn cổ, cắn răng tê hô: “Lấy.
Ngô….
Đạo……Tâm, Hồn……
Câu!”
Vừa niệm xong chú ngữ, ánh lửa chợt từ trên mặt phù phụt ra sau đó xé rách thành từng tia sáng trói hai cánh tay kéo ra xa.
Đang lúc tiểu Lý đạo trưởng cùng với A Hương đang tránh ở phụ cận sớm đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, cho rằng lệ quỷ đã bị chế phục thì mộ phần bốn phía dưới thân hắn lại quát lên một trận âm phong mãnh liệt.
Chợt, từng luồng máu đỏ thắm từ dưới đất phun ra.
Tiểu Lý đạo trưởng bị vây trong đó, cả người b ắn ra bọt máu tanh hôi nhưng ngoại trừ cột máu thì hoàn toàn không thể thấy được gì, hắn cảm thấy quanh thân có oán lực sâu nặng dị thường, nếu không thể lập tức chạy ra ngoài vòng…
Cố nén đau nhức trong lồ ng ngực, tiểu Lý đạo trưởng chống kiếm gỗ đào cố hết sức đứng dậy, lại không cách nào chống đỡ trọng lượng thân thể mình, đi chưa được mấy bước liền trực tiếp ngã xuống ngoài vòng màu.
Hắn nằm ngửa trên mặt đất, nhìn chằm chằm cột máu không ngừng bành trướng, nhìn chúng nó phi tán
như sương mù, nhiễm hồng cả một thước xung quanh mộ phần, sau đó bắt đầu lan tràn cực nhanh, đột nhiên thấy mọi chuyện không ổn, bất chấp suy nghĩ sẽ có hậu quả gì, lập tức dùng hết sức lực còn lại, vực dậy thân thể cuối cùng lại lấy ra một lá bùa.
Lấy kiếm ném trong vòng, tay nắm thành chỉ quyết, ở không trung vờn quanh ba vòng, sau đó dựng lên giữa
mày, thì thầm: “Thiên hỏa….
Lửa
cháy lan ra đồng cỏ, bạo!”
Từ “Bạo” vừa dứt, màn sương máu