Đến gần xem, đạo sĩ áo đen mang mão vàng, trên vai vác cái túi lớn, trước ngực quả nhiên có thương tích.
Đưa đồ vật đến trước mặt đạo sĩ giương con mắt nhìn bọn họ rồi duỗi tay muốn tiếp, bởi VI tầm mắt mơ hồ lại vừa mới “Tranh đấu kịch liệt”, tay vừa nâng lên lập tức mất sức rũ trên mặt đất không thể nâng lên nữa.
Thấy hắn hô hấp không đều, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, Cao Dã trầm khuôn mặt đem túi nước nhét trở lại trong lòng ngực Tiểu Minh, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy cổ tay đạo sĩ
xem xét mạch, rồi để sát vào lòng ngực hắn nghe xong không có phát hiện có gì khác thường, đang muốn lột quần áo trước ngực hắn ra nhìn xem là bị thương gì, bỗng đạo sĩ bắt đầu liên tục nôn khan, tựa như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra.
Lúc hắn không nôn mửa nữa, cả người càng thêm không có sức lực, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cao Dã Tiểu Minh thấy thế, chỉ phải tạm thời từ bỏ tìm kiếm Vinh Thăng An, hỏi đường xong liền một khắc không ngừng đưa người đi y quán phụ cận.
“Vết thương trước ngực hắn không
quá đáng ngại, trầy chút da thịt thôi, đắp chút thuốc là được rồi, sở dĩ hôn mê nôn mửa chủ yếu là do mất sức điều dưỡng một chút thì có thể khôi phục lại, hai vị đừng lo.
”
Đại phu đơn giản xem qua xong liền đi quầy viết phương thuốc, viết xong đưa cho tiểu đồng bên người bốc thuốc lấy tiền, cũng không để ý nữa mà tiếp tục vùi đầu đọc cuốn sách y thật dày.
Chỉ chốc lát thuốc đã được bốc xong, tiểu đồng đưa cho Cao Dã, nhàn nhạt duỗi tay nói: “Hai lượng bạc.
”
Cao Dã lấy ra mười lượng: “Chúng ta còn cỏ chuyện quan trọng nên cứ hắn
ở y quán tạm